Chương 1 - Khi Tôi Đổi Thay
“Yêu đương thì có thể với bất kỳ ai, nhưng kết hôn, anh chỉ chọn người dưới 26 tuổi.”
Đó là lời của Phó Hiển.
Vậy nên, vào đúng sinh nhật 26 tuổi của tôi, Phó Hiển lừa tôi đi xa hàng nghìn cây số, rồi ở lại để cầu hôn cô thực tập sinh mới đến.
Anh cho vệ sĩ chặn trước cửa, còn nghiêm giọng dặn dò:
“Không được để Ninh Dạng lên đây.”
Nhưng cho đến khi lễ cầu hôn kết thúc, tôi vẫn không xuất hiện.
Lúc này, anh bắt đầu hoảng loạn.
Bình luận bay đầy màn hình:
【Nữ chính đang làm gì vậy trời? Cô ấy không biết là Hiển ca đang chờ cô xông vào phá đám cưới à?】
【Nam chính lần này thật sự tan vỡ rồi.】
【Người nhạy cảm thật sự cần một tình yêu không bao giờ phai nhạt.】
【Cô ấy thay đổi rồi… Nếu là tôi, dù Phó Hiển có đầy gai nhọn, tôi cũng sẽ ôm lấy những chiếc gai ấy mà ôm luôn cả anh ấy.】
Tôi chỉ mỉm cười, không khóc, cũng không nổi điên.
Quay người bước lên chuyến bay ra nước ngoài.
Tôi nghĩ, có lẽ vấn đề thật sự là ở tôi.
Tôi thừa nhận—tôi đã thay đổi rồi.
1.
Từ sáng sớm tôi đã cảm thấy tâm trạng Phó Hiển không tốt.
Khi đồng hồ báo thức reo, tôi vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng tay đã theo phản xạ quen thuộc mà với sang tắt đi.
Sau đó xoay người lại, định ôm anh ấy vào lòng.
Nhưng Phó Hiển lại tránh né.
Tôi lập tức tỉnh táo, mở to mắt.
Chỉ thấy bóng lưng anh ấy đang mặc áo, quay lưng về phía tôi.
Anh ấy không nói một lời nào, mang theo một luồng khí lạnh nặng nề mà rời khỏi phòng ngủ.
Tôi ngồi thẫn thờ trên giường, lòng chợt nhói lên.
Vô thức nhìn lên phần bình luận đang chạy bên cạnh:
【Còn ngẩn ra đó làm gì? Hiển ca sắp tức điên rồi kìa.】
【Vợ bạn đột nhiên quay lưng ngủ cả đêm, bạn không tức sao?】
【Hiển ca thức trắng cả đêm, nhìn cái lưng cô ấy suýt khóc luôn.】
【Tôi sắp đau lòng chết rồi, chỉ có nữ chính là vô tâm, ngủ say như heo.】
Vậy ra, anh ấy giận là vì tối qua tôi quay lưng lại ngủ sao?
Nhưng tôi thật sự quá mệt rồi.
Hôm qua ở buổi triển lãm, có trục trặc.
Cô thực tập sinh mới chịu trách nhiệm đặt đồ uống.
Cô ta đặt sai ngày—đáng ra hôm qua phải giao hàng.
Gọi điện tới bên cung cấp, người ta nói:
“Các cô đặt là ngày 17 mà? Còn hai ngày nữa mới đến mà?”
Tôi nhìn cô thực tập sinh.
Cô ấy nước mắt lưng tròng, bỗng òa khóc:
“Tôi không biết… sao lại thành thế này…”
“Tôi đúng là ngu thật, chuyện nhỏ vậy cũng làm hỏng.”
“Lỗi của tôi hết… nhưng tôi đâu cố ý.”
“Chị đừng nhìn tôi như vậy… tôi cũng rất mệt, áp lực nhiều, còn phải lo không biết có được nhận chính thức không…”
“Hức… ai cũng bắt nạt tôi…”
Tôi còn chưa nói gì, cô ta đã khóc lóc chạy mất.
Vài phút sau, Phó Hiển gọi điện đến, giọng trầm thấp:
“Chuyện đã xảy ra rồi thì giải quyết đi. Em làm khó một thực tập sinh để làm gì?”
Giọng điệu bảo vệ cô ta của anh khiến tim tôi nhói lên.
Còn bình luận thì lại cười rộ lên:
【Ha ha ha, Phó Kiêu Kiêu lại bắt đầu muốn giành spotlight rồi.】
【Vợ chưa nhắn tin một tiếng năm mươi hai phút, ảnh nổi giận kìa!】
【Thực tập sinh này đúng là bò cái ngây thơ. Không phải để chọc tức nữ chính thì Phó Hiển thèm để mắt đến cô ta chắc?】
【Cười xỉu, cái mặt uất ức của anh nhà nhìn muốn ôm quá trời.】
【Đừng giật cây phát tài nữa, sắp trụi hết lá rồi!】
【Nhìn cái kiểu anh ấy giận dỗi kìa, chỉ chờ vợ đến dỗ thôi mà~】
Thế nhưng… tôi nên dỗ anh thế nào đây?
【Phó Kiêu Kiêu lại đang tìm cảm giác tồn tại nữa rồi.】
【Vợ đã một tiếng năm mươi hai phút chưa nhắn tin cho tôi, tôi giận rồi!】
【Cô thực tập sinh này đúng là kiểu ngây thơ giả nai. Nếu không phải để chọc tức nữ chính, Phó Hiển đời nào thèm quan tâm? Cô ta còn tưởng mình đặc biệt chắc?】
【Cười chết mất, cả thế giới chỉ có miệng anh ấy là cứng đầu nhất.】
【Đừng giật cây phát tài nữa, sắp trụi hết lá rồi!】
【Nhìn cái mặt ấm ức kìa, chắc phải để vợ dỗ mới nguôi nổi.】
Nhưng tôi phải dỗ anh ấy thế nào đây?
Cảm giác bất lực khiến tôi mấy lần định mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói nổi thành lời.
Đại Lưu chạy tới:
“Chị Dạng, liên hệ được rồi. Là bên nhà cung cấp từng hợp tác trước đó, họ có thể cứu kèo.
Chỉ là không đủ người, tụi mình phải tự bốc hàng.”
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nói vào điện thoại với người vẫn im lặng chờ đợi ở đầu dây bên kia:
“Biết rồi, tôi đang bận, cúp máy đây.”
Đây không phải là câu trả lời mà Phó Hiển muốn.
Tôi đúng ra nên giống như lời bình luận nói—ném hết công việc mà chạy về tìm anh.
Nói với anh rằng, dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn là người quan trọng nhất.
Nhưng tôi làm không nổi.
Hoặc nói đúng hơn là, tôi ngày càng không làm nổi nữa.
2.
Cả ngày dài, từ sắp xếp đến kết thúc, mọi người ai nấy đều kiệt sức.
Khi tôi thu dọn xong và bước ra khỏi hội trường, thì thấy Phó Hiển đang đứng đợi bên vệ đường.
Anh ấy đang hút thuốc.
Khói thuốc lượn lờ, ánh mắt anh nhìn tôi lạnh nhạt như thể đang nhìn một người xa lạ trên phố.
Tôi khựng lại, nhất thời thậm chí còn sợ phải bước tới gần.
Anh sẽ để ý tới tôi sao?
Có phải trước khi tôi kịp lại gần, anh sẽ đóng sầm cửa xe rồi lái đi thẳng?
Hay là sẽ buông một câu châm chọc:
“Cô là ai, tôi quen cô à?”
Những chuyện như vậy, tôi đã trải qua quá nhiều lần rồi.
Tôi phải níu lấy anh, làm nũng, giả vờ ngoan ngoãn thì anh mới chịu hạ cơn giận.
Nhưng tôi mệt lắm rồi.
Đến nụ cười cũng khó mà gượng nổi.
Đúng lúc đó, thực tập sinh Lâm Tri từ trong chạy tung tăng ra.
“Boss, anh thật sự đến đón em à?”
“Em chỉ nói chơi thôi mà, hí hí, anh đối xử với em tốt quá.”
“Đi nào, em dẫn anh đi ăn bún qua cầu.”
Tôi thấy khóe môi Phó Hiển khẽ nhếch lên, rồi anh mở cửa xe, đỡ thực tập sinh ngồi vào.
Sau đó vòng qua bên kia, ngồi vào ghế lái.
Trước khi đóng cửa xe, anh khựng lại vài giây.
Anh đang đợi.
Đợi tôi gọi anh lại.
Đợi tôi mạnh mẽ mà đuổi thực tập sinh kia đi.
Đợi tôi trong sự lạnh lùng kia mà níu lấy cổ áo anh, nói với anh:
“Anh là của tôi.”
Nhưng tôi không nhúc nhích.
Chân tôi như bị đổ chì.
Cuối cùng, cửa xe đóng sầm lại.
Phó Hiển lái xe rời đi.