Chương 7 - Khi Tình Yêu Trở Thành Nỗi Đau
Anh khựng lại, rồi đột ngột siết tôi vào lòng. Tôi nghe rõ tiếng tim anh đập dồn dập đến nhức óc.
“Chúng ta đến bệnh viện.” Giọng anh úp trên đỉnh đầu tôi, ngột ngạt và kiên quyết. “Ngay bây giờ.”
Trong phòng cấp cứu, bác sĩ cau mày nhìn bảng xét nghiệm: “Thể xeton trong nước tiểu 3+, cần nhập viện truyền dịch.”
Ông quay sang Cố Hoài Xuyên: “Ốm nghén nghiêm trọng, rối loạn điện giải rồi.”
Tay Cố Hoài Xuyên run đến mức không ký nổi một đường thẳng.
Khi y tá chọc kim, tôi đau đến “hức” một tiếng, anh lập tức bật dậy: “Có thể nhẹ tay chút không?”
Cô y tá trẻ bị dọa phát hoảng, tay run đến mức suýt lệch mũi kim. Tôi vội kéo vạt áo anh: “Bạn học Cố, anh dọa người ta rồi đó.”
Truyền đến túi thứ ba, tôi mới có thể húp nửa bát nước cơm.
Tay Cố Hoài Xuyên cầm bát vững như đang phẫu thuật, muỗng khẽ lướt bên mép bát không phát ra chút tiếng động nào.
“Há miệng nào.” Giọng anh dịu dàng như dỗ trẻ. “Cẩn thận còn nóng đấy.”
Ngoài trời bắt đầu hửng sáng, ánh nắng lướt qua rèm mỏng tạo thành những vệt kẻ sọc trên gò má anh.
Lúc này tôi mới nhận ra, bên mai phải của anh lại có thêm vài sợi tóc bạc, nổi bật giữa mái tóc đen.
“Ngủ một lát đi.” Tôi khẽ đẩy anh. “Quầng mắt anh sắp rớt xuống mép rồi kia kìa.”
Anh lắc đầu, nắm tay tôi trong lòng bàn tay ấm áp: “Em ngủ đi, anh canh truyền dịch.”
Tôi thiêm thiếp thiếp ngủ, đến khi tỉnh lại thì thấy Cố Hoài Xuyên đứng trước cửa sổ nghe điện thoại.
“Đúng, hoãn hết toàn bộ…” Giọng anh khẽ, “Không phải vấn đề dự án… Là vợ tôi nhập viện.”
Ánh nắng sớm dát vàng góc mặt anh, bóng đổ dưới sàn dài ngoằng.
Bên kia đầu dây có vẻ phản ứng dữ dội, giọng anh bỗng trở nên lạnh lẽo: “Chủ tịch Vương, tôi đã nói rồi—gia đình là ưu tiên hàng đầu.”
Khi quay người lại thấy tôi tỉnh, anh lập tức đổi gương mặt dịu dàng: “Đói không? Hứa Trừng nói sẽ mang cháo cá đến.”
Tôi lắc đầu, bỗng chú ý tới cuốn sổ trên tủ đầu giường—trang giấy chi chít chữ viết tay: giờ truyền dịch, lượng nước tiểu, liều thuốc… chữ nào chữ nấy thẳng tắp như báo cáo tài chính.
“Tổng giám đốc Cố tính đổi nghề làm hộ lý à?”
Anh hơi đỏ tai, gập sổ lại: “Sợ ghi sai.” Rồi bất ngờ quỳ một gối cạnh giường, “Còn thấy khó chịu không?”
Tôi lắc đầu, đưa tay vuốt gương mặt hốc hác của anh.
Người đàn ông từng khiến bao đối thủ sợ hãi trên thương trường, lúc này mắt đầy tơ máu, cằm còn một vết xước do cạo râu vội.
Hứa Trừng đẩy cửa bước vào, bắt gặp cảnh hai đứa đang chụm đầu thì thầm.
Cô ấy bĩu môi: “Cố Hoài Xuyên, vợ anh là đang mang thai chứ có phải cưa chân đâu, đừng có bày cái mặt quả phụ ra nữa!”
Cố Hoài Xuyên không hề phản bác, ngoan ngoãn nhận lấy hộp cháo giữ nhiệt.
Hứa Trừng ghé sát tôi thì thầm: “Cậu biết không, hôm qua ảnh đáng sợ lắm. Ôm cậu lao vào phòng cấp cứu, quát mắng cả khu chẩn đoán như đang họp hội đồng quản trị. Hai cô y tá khóc luôn đấy.”
Tôi nhìn anh đang cẩn thận gắp từng sợi gừng ra khỏi cháo, lòng mềm nhũn như tan chảy.
Ngày thứ ba nhập viện, tôi cuối cùng cũng xuống giường đi lại được.
Cố Hoài Xuyên dìu tôi ra hành lang tắm nắng, bước nào cũng cẩn thận như tháo bom.
Đi ngang qua quầy y tá, nghe thấy mấy cô thì thầm:
“Chồng phòng 302 thật tốt, ba ngày rồi chưa chợp mắt…”
“Nghe nói là tổng tài đó, tự tay lau người cho vợ luôn…”
Mặt Cố Hoài Xuyên đỏ bừng, vội đẩy tôi về phòng.
Vừa đóng cửa, anh đã lấy từ cặp ra một hộp nhung: “Định để khi em xuất viện mới tặng.”
Trong hộp là chiếc khóa vàng trường mệnh, đẹp hơn cả cái của phu nhân Cố, mặt trước khắc “Bình an hạnh phúc”, mặt sau là “Cố Hoài Xuyên Tô Niệm 2023”.
“Đặt làm riêng.” Anh cúi đầu đeo lên cổ tôi. “Thấy hôm đó em không nhận cái của mẹ anh, nên…”
Tôi chạm vào mặt khóa lạnh ngắt, sống mũi cay xè.
Anh vội dùng ngón cái lau khóe mắt tôi: “Không thích thì mình đổi cái khác…”
“Cố Hoài Xuyên.” Tôi túm cà vạt kéo anh cúi xuống. “Em yêu anh.”
Anh cứng người, mắt đỏ ửng.
Người đàn ông từng hùng hổ trong phòng họp, giờ lại nghẹn lời vì một câu nói, cuối cùng chỉ biết vùi mặt vào hõm vai tôi, khẽ khàng “ừ” một tiếng.
Ngày xuất viện, Cố Hoài Xuyên lái xe còn chậm hơn cả xe lăn.