Chương 5 - Khi Tình Yêu Trở Thành Ký Ức
5
Cầm Dao nghe xong cười tít mắt:
“Tuy rằng anh Văn đối với Dao Dao rất tốt, nhưng Dao Dao vẫn muốn tự mình cố gắng kiếm một công việc.”
Giọng nhão nhoẹt, điệu bộ giả tạo hết phần thiên hạ.
Trần Tiêu nổi hết da gà, kéo tay tôi định quay về, còn mạnh miệng đòi rửa mắt.
Chưa kịp bước đi, bất ngờ bị một chị nhân sự gọi lại:
“Em ơi, đến trò chuyện một chút nhé?”
Thấy công ty điều kiện không tệ, hai đứa tôi đành nán lại.
Trần Tiêu ngồi xuống bắt đầu nói chuyện.
Mười mấy phút trôi qua đối phương tỏ ra rất hài lòng.
Còn chủ động xin thông tin liên hệ với Trần Tiêu.
Tôi thầm nghĩ, lần này chắc chắn là đậu rồi.
Ai ngờ niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, thì một giọng nói vừa quen vừa chán ngắt vang lên sau lưng.
“Tôi muốn phỏng vấn chỗ này!”
Cầm Dao đột nhiên xuất hiện, chen vào đẩy Trần Tiêu ra, thản nhiên ngồi xuống ghế.
Trần Tiêu còn chưa kịp quét mã QR, cố nén giận nhắc nhở:
“Biết thế nào là đến trước được phục vụ trước không?”
“Không biết.”
Cầm Dao vẫn mặt dày như cũ.
Trần Tiêu tức đến mức muốn bốc khói, nhưng vẫn giữ lịch sự, nói muốn quét mã lại.
Chị nhân sự hơi khựng lại, vừa rút danh thiếp ra thì bị Cầm Dao đè tay lại, cướp lời:
“Đã có tôi rồi thì không cần thêm cái thứ rác rưởi đó nữa.”
Trần Tiêu không nhịn nổi nữa, suýt bật lời chửi.
Tôi bất ngờ giữ lấy cổ tay cô ấy, lắc đầu.
Hai đứa trao đổi ánh mắt một lúc, rồi Trần Tiêu cũng bình tĩnh lại, mỉm cười nửa thật nửa giả.
Cầm Dao cứ tưởng chúng tôi sợ, ngẩng cao đầu ra lệnh với nhân sự:
“Tôi sẵn sàng rồi, bắt đầu phỏng vấn đi.”
Nhân sự tưởng gặp được “thần cấp ứng viên”, nên vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng:
“Em học trường nào? Chuyên ngành gì?”
“Học viện Nghệ thuật, khoa Múa.”
Vẻ mặt nhân sự thay đổi ngay lập tức:
“Em về được rồi.”
Từ chối trong một nốt nhạc.
Trần Tiêu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bật cười ha hả tại chỗ.
Cầm Dao tức đến tím mặt, chất vấn chị nhân sự:
“Chị có mắt không vậy? Tại sao lại từ chối tôi?”
Chị nhân sự liếc cô ta một cái, như thể đang nhìn đồ ngốc.
Lục Đại Văn không nhìn nổi nữa, kéo cô ta dậy:
“Đây là công ty cơ khí lớn, chỉ tuyển khối kỹ thuật, đến cái đó em cũng không hiểu à?”
Cầm Dao chỉ biết ca múa nhạc kịch, lại là dùng tiền đập cửa vào trường, não trơn nhẵn hơn cả vỏ dưa hấu.
Nghe xong, mặt cô ta đỏ bừng.
Trần Tiêu thì đã thuận lợi đổi được thông tin liên hệ, kéo tay tôi định rời đi.
Không ngờ lại bị Cầm Dao lao tới chắn đường.
“Phải xin lỗi tôi!”
Lần này Trần Tiêu không nhịn nữa, chửi thẳng:
“Cô bị bệnh à? Nghĩ rằng giật được bạn trai của người khác thì đến công việc cũng cướp được chắc? Mắt người có thể mù, nhưng vị trí tuyển dụng thì không đâu!”
Không chỉ Cầm Dao, đến cả Lục Đại Văn cũng sầm mặt lại.
“Đừng bịa đặt, Cầm Dao chỉ là em gái tôi.”
Trần Tiêu bật chế độ phản đòn:
“Vậy được, tôi lập tức giới thiệu cho Nguyệt Nguyệt một đống anh trai.”
Đối phương lập tức nổi khùng:
“Cô dám?!”
Chuẩn bài đạo lý hai chiều – vừa ghen vừa giả thánh thiện.
Lục Đại Văn bất ngờ tiến lên, nhìn tôi chằm chằm không rời:
“Em đến tìm việc à?”
Anh ta liếc sang hai tay tôi trống không, lập tức đưa ra kết luận:
“Không tìm được đúng không.”
Tôi không lên tiếng.
Anh ta bỗng nhiên bắt đầu an ủi:
“Giờ tình hình việc làm không tốt, em tìm không ra cũng là bình thường, đừng nản lòng.”
Trần Tiêu cố nhịn cười đến đỏ cả mắt, tay còn siết chặt lấy tôi, đau điếng cả cánh tay.
Tôi hết cách, phải ngắt lời anh ta:
“Anh đừng nói nữa.”
Nhưng Lục Đại Văn lại tưởng mình nắm thế chủ động, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu như dỗ dành:
“Nguyệt Nguyệt, anh sắp tiếp quản việc kinh doanh của nhà rồi. Em muốn đi làm, anh sắp xếp cho; không muốn làm, anh nuôi em. Mình quay lại đi, được không?”
Tôi sững người.
Một ngọn lửa bừng lên trong lòng, bốc cháy dữ dội.
Anh ta nghĩ tôi là gì?
Một đứa vô dụng chỉ biết xoay quanh anh ta như Cầm Dao sao?
Một bông hoa yếu ớt sống dưới chiếc ô bảo vệ của anh ta, đến cả lúc nào được nở cũng do anh ta định đoạt?
Nhưng tôi không phải là loại người đó.
Tôi gạt phắt tay anh ta đang chìa ra định hòa giải, giọng lạnh tanh:
“Ai mà thèm. Một người yêu cũ tử tế thì nên như người chết – đừng làm phiền tôi nữa.”
Sau lần chia tay trong căng thẳng đó, thời gian trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã đến ngày công bố danh sách du học theo diện công.
Không ít bạn bè nhắn tin chúc mừng, giục tôi mời cơm ăn mừng.
Tôi vui vẻ đồng ý từng người một.
Người đang gặp chuyện tốt thì tinh thần cũng phơi phới, trước khi ra khỏi phòng còn cẩn thận trang điểm nhẹ.
Nhưng vừa bước khỏi cửa ký túc xá, tâm trạng tốt đẹp lập tức bị phá nát.
ĐỌC TIẾP: