Chương 4 - Khi Tình Yêu Trở Thành Gánh Nặng

12

Tư Nghiên đứng ở cửa, ánh mắt tối sầm, đầy tức giận, gắt gao nhìn tôi.

“Lạc Chi, tôi tưởng em về quê để thư giãn, hóa ra là lén lút quyến rũ đàn ông khác!”

“Câm miệng.” Tống Vân Chu cũng nổi giận, “Đừng có bôi nhọ Tiểu Chi, cô ấy chẳng làm gì cả.”

Tư Nghiên quay sang nhìn anh ấy, ánh mắt thoáng vẻ khinh miệt:

“Anh là cái thá gì, cũng xứng nói về bạn gái tôi sao?”

Tôi chặn lại Tống Vân Chu, ngăn anh ấy bước tới, rồi lạnh nhạt nói với Tư Nghiên:

“Có chuyện gì thì ra ngoài nói, đừng làm trò mất mặt ở đây.”

Ánh mắt Tư Nghiên lướt qua bàn tay tôi đang giữ Tống Vân Chu, khóe môi cong lên đầy khiêu khích rồi xoay người bước ra ngoài.

Tống Vân Chu không yên tâm:

“Anh đi với em.”

Tôi lắc đầu, ra hiệu rằng mình có thể tự giải quyết.

Tư Nghiên lái xe đến.

Anh ấy mở cốp xe, bên trong là huy chương, album ảnh, bưu thiếp…

Những thứ mà anh ấy nói sẽ vứt đi trong cuộc điện thoại hôm trước, giờ lại được anh ấy cẩn thận mang đến, từng món từng món đặt vào tay tôi.

“Hôm đó, khi thu dọn đồ của em, tôi đã xem lại từng thứ một mới nhận ra, chúng ta có quá nhiều kỷ niệm trong suốt năm năm qua.”

“Tôi không nỡ vứt đi. Em cũng đừng vứt chúng đi, được không?”

“Tôi còn mang cả pháo hoa tới nữa. Trước đây em từng nói muốn cùng tôi thả pháo hoa ở nơi em lớn lên, tối nay có được không?”

“Em cũng đã lâu không về nhà rồi, dạo này công ty tôi không bận, tôi có thể ở lại đây với em…”

Tôi lặng lẽ nhìn anh ấy, thở dài một hơi:

“Tư Nghiên, anh có thể trực tiếp xin lỗi mà.”

Anh ấy bỗng sững lại, đôi mắt lập tức đỏ hoe, cúi đầu thật thấp.

Một lúc lâu sau, giọng anh ấy khàn khàn:

“Xin lỗi.”

Lời xin lỗi này đến muộn màng, như một cơn mưa nhỏ rơi xuống mảnh đất đã khô cằn từ lâu, chẳng thể làm dịu đi gì nữa.

Nhưng ít nhất, nó cũng là một lời giải thích cho năm năm đã qua.

Tôi gật đầu, xoay người bước đi.

Tư Nghiên hoảng hốt níu lấy tay tôi, những giọt nước nóng rơi xuống lòng bàn tay tôi.

“Đừng chia tay, được không? Những điều em không thích, tôi sẽ thay đổi hết, em đừng rời xa tôi.”

Bây giờ, khi tất cả những chiêu trò cũ không còn tác dụng, khi tôi không quay đầu lại, anh ấy mới chịu hạ mình lần đầu tiên.

Tôi lùi lại một bước, giọng nói đầy mỏi mệt:

“Thôi đi. Tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội, nhưng anh chưa bao giờ trân trọng.”

“Bởi vì anh biết tôi sẽ nhượng bộ, sẽ bao dung, nên anh thoải mái tận hưởng, che giấu những hành vi ích kỷ của mình dưới danh nghĩa yêu thương tôi.”

“Đây không phải là cao ngạo hay khó chiều, Tư Nghiên. Anh chỉ đơn giản là một kẻ ích kỷ.”

Sắc mặt anh ấy lập tức tái nhợt, vội vã phủ nhận:

“Không, không phải vậy.

“Tôi vì em mà cắt đứt quan hệ với gia đình, Lạc Chi, tôi chỉ còn có em thôi, em không thể bỏ tôi!”

Anh ấy nắm chặt lấy tay tôi, như thể đang níu lấy sợi dây cứu mạng cuối cùng.

Nhưng năm đó, người không chịu hết lòng níu giữ là anh ấy cơ mà.

“Anh đã từng cố gắng thuyết phục bố mẹ mình chưa? Đã từng tranh đấu vì tôi chưa?”

Tôi nhìn những giọt nước mắt của anh ấy mà không mảy may dao động:

“Chưa từng. Dù sau này tôi đã trở thành một nhà thiết kế hàng đầu trong ngành, anh cũng chưa từng nói một lời tốt đẹp nào về tôi trước mặt họ.”

Anh ấy luôn nói rằng vì tôi mà từ bỏ gia đình, nhưng thực chất, đó chỉ là cách để anh ấy khiến tôi áy náy mà ở lại bên cạnh anh ấy mà thôi.

Sự thật là, chỉ cần anh ấy chịu quay về, bố mẹ anh ấy vẫn sẵn sàng chấp nhận.

Nếu không, họ đã không để Tư Thanh Vũ duy trì liên lạc với anh ấy suốt ngần ấy năm.

Tôi từng ngón, từng ngón gỡ tay anh ấy ra:

“Đừng níu kéo nữa. Đến đây thôi.”

13

Tư Nghiên rời đi.

Ban đầu, anh ấy vẫn định bướng bỉnh ở lại, nhất quyết không chịu buông tay.

Nhưng một cuộc gọi từ Tư Thanh Vũ báo rằng bố anh ấy đang nguy kịch phải nhập viện, buộc anh ấy phải quay về.

Thực ra, đôi lúc tôi cũng khá ghen tị với Tư Nghiên.

Bất cứ khi nào muốn, anh ấy luôn có một mái nhà để quay về.

Còn tôi thì chỉ có một mình.

Anh ấy nói rằng anh ấy chỉ còn tôi, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại—tôi mới là người chỉ còn có anh ấy.

Ngày đầu tiên đi làm lại sau kỳ nghỉ, chị Sở tìm tôi.

Chị ấy có vẻ áy náy:

“Chuyện hôm đó, xin lỗi nhé. Sau này tổng giám đốc Lương mới nói cho chị biết là em và Tư Nghiên đã chia tay từ trước, là chị hiểu lầm em.”

Tôi bảo chị ấy đừng để tâm.

Dựa vào thái độ của Tư Nghiên hôm đó, tôi cũng đoán được anh ấy cố tình che mập mờ sự thật, đẩy chị Sở vào bẫy, chỉ để chọc tức tôi.

Chị Sở cảm thấy có lỗi nên mời tôi một bữa ăn thịnh soạn.

Sau khi hiểu rõ bản chất con người Tư Nghiên, chị ấy tỏ vẻ khinh thường và dặn dò tôi:

“Đàn ông chia tay rồi còn dây dưa không dứt thì không đáng để quay lại, em đừng mềm lòng.”

Tất nhiên là không.

Anh ấy đã đánh mất tư cách để tôi mềm lòng rồi.

Để tiện cho công việc, tôi thuê một căn hộ gần công ty.

Trùng hợp thay, Tống Vân Chu lại ở ngay căn hộ bên cạnh.

Anh ấy đã quay về làm việc ở trụ sở chính và sẽ định cư ở đây lâu dài.

Những lúc rảnh rỗi, anh ấy thường ghé qua nấu cơm cho tôi.

Tay nghề vẫn y như ngày xưa, vẫn là những món ăn tôi thích nhất.

Khi làn khói bếp lan tỏa trong căn bếp nhỏ, tôi chợt nhận ra rằng, có lẽ tôi cũng không còn cô đơn nữa.

Tối hôm đó, sau bữa cơm, tôi và Tống Vân Chu ra ngoài đi dạo.

Bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:

“Lạc Chi.”

Tư Nghiên đứng dưới ánh đèn đường cách đó không xa.

Ánh đèn mờ mịt chiếu lên anh ấy, khiến anh ấy trông tiều tụy và gầy guộc đi nhiều.

Anh ấy phớt lờ ánh mắt đề phòng và thù địch của Tống Vân Chu, bước thẳng đến trước mặt tôi.

Rồi anh ấy mở một chiếc hộp nhỏ được đóng gói tinh tế, bên trong là hai chiếc nhẫn.

“Đây là món quà tôi chuẩn bị cho kỷ niệm năm năm của chúng ta.”

“Nếu hôm đó, tôi đưa em món quà này thay vì nhốt em ngoài cửa, liệu kết cục của chúng ta có khác đi không?”

Cuối giọng anh ấy hơi run, như thể đang đứng bên bờ vực sụp đổ.

Tư Nghiên đã sai.

Anh ấy nghĩ rằng tôi không chịu tha thứ chỉ vì một lần bị nhốt ngoài cửa.

Nhưng thất vọng không phải là một cơn mưa xối xả trút xuống ngay lập tức, mà là những cơn ẩm ướt dai dẳng, dần dần ăn mòn tôi từng chút một.

Đến khi tôi ngoảnh lại, mới phát hiện ra mình đã ướt sũng từ bao giờ.

Có lẽ phản ứng của tôi quá bình thản, ánh mắt Tư Nghiên dần hiện lên vẻ tuyệt vọng:

“Tôi đã học cách yêu thương, đã thay đổi rất nhiều. Hãy cho tôi một cơ hội nữa, chỉ một lần thôi.”

Tôi lắc đầu:

“Trước đây tôi chấp nhận nhún nhường vì tôi yêu anh. Nhưng bây giờ, tôi không tìm thấy chút tình cảm nào dành cho anh nữa.”

Cả người Tư Nghiên như sụp đổ, anh ấy lảo đảo một chút.

Anh ấy bước tới ôm chặt lấy tôi, siết chặt đến mức khiến tôi đau đớn, như thể đang làm một lời tạm biệt sau cùng.

“Xin lỗi.”

Sau đó, anh ấy buông tôi ra.

Từng bước, từng bước rời khỏi tầm mắt của tôi.

14

Sau đó, tôi không còn nghe tin tức gì về Tư Nghiễn trong một thời gian dài.

Anh ấy cứ thế lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Cho đến một buổi chiều cuối tuần, khi tôi thèm đồ ngọt và ra ngoài mua bánh, một chiếc Maybach đã chặn đường tôi.

Cửa sổ xe màu đen hạ xuống, lộ ra một gương mặt thanh lịch nhưng không kém phần sắc sảo. Bà ấy nói với tôi:

“Cô Lạc, chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Tôi gần như đã quên lần đầu gặp mẹ của Tư Nghiễn như thế nào, chỉ nhớ rằng đại sảnh hôm đó vô cùng lộng lẫy, đèn chùm phức tạp tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Dù Tư Nghiễn nắm tay tôi, tôi cũng không cảm nhận được chút ấm áp nào. Quý bà thanh lịch đứng ở góc cầu thang, nhìn xuống tôi và lạnh lùng nói:

“Không xứng tầm.”

Nhưng bây giờ, khi bà ấy xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, sự sắc bén đã giảm đi nhiều. Bà nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng nói:

“Cô Lạc, tôi đã xem qua hồ sơ của cô, phải thừa nhận rằng cô xuất sắc hơn tôi tưởng. Nhưng để bước vào gia đình chúng tôi, cô vẫn còn thiếu một chút.” “Tuy nhiên, Tư Nghiễn rất thích cô, điều này ngoài dự đoán của tôi. Vì thằng bé, tôi có thể nhượng bộ.”

Giọng điệu ban ơn của bà ấy khiến tôi cảm thấy buồn cười. Tôi bình tĩnh đáp:

“Thưa bà Tư, tôi tôn trọng bà nên mới ngồi đây, mong bà cũng dành cho tôi sự tôn trọng tương xứng.” “Bà không cần phải nâng cao con trai mình; từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ nghĩ mình thua kém anh ấy.” “Ngược lại, chính anh ấy không xứng với tình yêu của tôi.”

Bà Tư nhìn tôi vài giây, rồi bất ngờ cười và nói vào chiếc điện thoại trên bàn:

“Nghe rõ chưa?”

Từ điện thoại, giọng khàn của Tư Nghiễn vang lên: “Vâng.”

“Nghe rồi thì vực dậy đi,” bà Tư nhấn mạnh, “người ta không cần con nữa, cứ ủ rũ mãi có ích gì, mau tìm người khác cho mẹ!”

Tôi cảm thấy bất lực.

Hóa ra bà ấy tìm đến tôi để thăm dò thái độ của tôi, sợ rằng tôi sẽ quay lại và kéo con trai bà đi.

Phải thừa nhận rằng, hai mẹ con họ có điểm giống nhau: đều không nói thẳng. Bà Tư đặt điện thoại xuống, quay sang tôi:

“Thật lòng mà nói, bây giờ cô khiến tôi ngưỡng mộ hơn so với khi cô chỉ biết theo sau Tư Nghiễn.”

Tôi nhận lời khen của bà ấy. Chỉ là trong lời khen đó vẫn đầy sự kiêu ngạo, tôi chỉ coi như một câu nói đùa, nghe rồi bỏ qua.

Cuộc sống của tôi dần trở lại bình thường.

Cuối cùng, tôi cũng nhượng bộ, lấy hộp y tế ra để xử lý vết thương cho anh ấy.

Anh nói rằng Tư Nghiễn lại từ chối cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt, khiến cha anh tức giận đánh anh một trận.

“Em nói xem, có phải anh ấy vẫn chưa quên ai đó không?”

Tôi phớt lờ gợi ý trong lời nói của Lương Tự, đeo ba lô lên và mỉm cười với anh:

“Sếp à, hết giờ làm rồi, đừng cản đường em.”

Cơn mưa rơi suốt cả ngày, không khí mang theo hơi lạnh.

Tôi cài chặt áo để tránh bị cảm và lại bị Tống Vân Chu trách mắng.

Bên ngoài công ty, Tống Vân Chu đã đứng chờ tôi với chiếc ô.

Dáng người thẳng tắp của anh trong màn mưa như một bức tượng thanh lịch, thu hút không ít ánh nhìn.

Những cô gái đi ngang qua tiến đến xin thông tin liên lạc của anh, nhưng Tống Vân Chu lắc đầu từ chối, nói rằng trong lòng anh đã có người chờ đợi nhiều năm.

Các cô gái thất vọng rời đi. Anh quay lại và thấy tôi, vẻ mặt ngẩn ngơ. Tôi bước vào dưới chiếc ô của anh, khoác tay anh:

“Đứng ngẩn ra đó làm gì, về nhà thôi.”

Nếu anh đã chờ đợi lâu như vậy, thì từ nay, không thể để anh chờ đợi thêm nữa.

Khi bầu trời quang đãng trở lại, anh nắm lấy tay tôi, như khi còn nhỏ anh tìm thấy tôi bị lạc, dịu dàng nói:

“Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Hết truyện