Chương 2 - Khi Tình Yêu Trở Thành Game

3

Sau khi kết hôn, rất nhiều khoảnh khắc đáng ra nên là của hai người: Tản bộ sau giờ tan làm, những buổi chiều cùng xem phim, lễ tình nhân, kỷ niệm ngày cưới…

Kỷ Tiêu luôn bị điện thoại của Bùi Mộng kéo đi.

Tôi tỏ ý không hài lòng, thì bên kia đầu dây, Bùi Mộng sẽ cười khẩy:

“Không lẽ lấy vợ rồi mà đến chơi game cũng không được sao?”

Thế là Kỷ Tiêu lại vội vàng nói một câu quen thuộc:

“Anh chơi một ván thôi, xong ngay!”

Rồi bỏ lại tất cả để lao vào phòng game.

Tiếng chuông báo đặc biệt kia dần trở thành cơn ác mộng của tôi.

Tôi thậm chí từng có cảm giác: người yêu đích thực của Kỷ Tiêu là game và Bùi Mộng.

Còn tôi – chỉ là kẻ thứ ba chen vào cuộc sống của họ.

Tôi hiểu anh ấy yêu thích chơi game.

Ai mà chẳng có sở thích riêng.

Nhưng mọi chuyện đã đi quá xa.

“Tối có thể bớt chơi game lại một chút được không?” – tôi hỏi.

Kỷ Tiêu hoàn toàn không để tâm, hờ hững đáp: “Anh đâu có chơi nhiều, chỉ tranh thủ lúc rảnh chơi chút thôi mà.”

Không nhiều? Ý anh là trung bình ngày thường chơi 6 tiếng, cuối tuần chơi tận 14 tiếng sao?

Tôi nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, tự tìm niềm vui, tự tắm rửa rồi tự đi ngủ.

Cả ngày trôi qua tôi và Kỷ Tiêu nói chưa được đến vài câu.

Tôi chủ động bắt chuyện, anh cũng chỉ ậm ừ lấy lệ, mắt thì dán chặt vào màn hình.

Chuyện ngủ nghỉ thì khỏi bàn, phần lớn thời gian tôi đều ngủ một mình. Những đêm mất ngủ, tôi bị tiếng lách cách bàn phím cơ của anh làm tỉnh giấc, từ thư phòng hắt ra ánh sáng xanh rì.

Tôi nhắc anh nhỏ tiếng một chút, anh chỉ qua loa ừ một tiếng, rồi đâu lại vào đó, chẳng hề thay đổi.

Tôi cảm thấy cuộc sống của mình như bị đảo lộn, lại còn phải gánh thêm đủ loại việc nhà.

Tôi từng nhẹ giọng đề nghị:

“Hay mình dành thêm thời gian làm vài việc cùng nhau đi. Ví dụ như đi xem phim, dạo công viên… Anh cũng nên ngủ sớm một chút, thức khuya như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.”

Kỷ Tiêu im lặng. Tôi nhìn anh, đầy hy vọng.

Anh lại lạnh nhạt nói:

“Những thứ em nói đều là sở thích của em, là em ép anh phải làm cùng.”

Ánh mắt anh tràn đầy trách móc, như thể yêu cầu của tôi thật quá đáng.

“Nhưng… em chỉ muốn được ở bên anh, muốn anh dành thời gian cho em… chẳng lẽ điều đó cũng sai sao?”

“Chúng ta là vợ chồng mà. Nếu anh không thích mấy việc đó, mình có thể cùng làm chuyện khác. Em chỉ nghĩ rằng tình cảm cần sự sẻ chia.”

Tôi cố gắng giải thích cảm xúc của mình.

“Anh chẳng đang ở bên em sao? Anh chẳng đang ở trong nhà này sao? Em còn muốn gì nữa? Như vậy còn chưa gọi là bên nhau à?”

“Em cứ thế này, khiến anh cảm thấy như em đang tranh giành anh với game vậy.”

“Anh thấy rất áp lực.”

Nhìn gương mặt bất mãn của anh, tôi bỗng thấy nghẹt thở. Cuộc sống này vốn là của cả hai người, vì sao lại biến thành “anh đang phải chịu đựng em”? Vì sao những điều lẽ ra anh nên cùng tham gia, lại trở thành gánh nặng?

Tôi bắt đầu hoài nghi: Cuộc hôn nhân này liệu còn ý nghĩa gì không?

Nếu anh yêu game đến thế, không muốn gánh chút trách nhiệm nào trong hôn nhân, vậy thì anh cưới tôi để làm gì?

4

Rồi tôi và Kỷ Tiêu cãi nhau không ngừng, vì game, vì Bùi Mộng trong game, vì Kỷ Tiêu liên tục bỏ rơi thế giới của tôi để lao vào thế giới của riêng anh.

Tôi từng nghĩ, có lẽ tôi có thể vì tình yêu của chúng tôi mà cố gắng thêm. Tôi từng tin rằng mình có thể bước vào thế giới của Kỷ Tiêu.

“Nếu núi không đến với ta, thì ta đến với núi.”

Tôi nghĩ mình có thể cứu lấy cuộc hôn nhân này.

Tôi bắt đầu tìm hiểu các bài hướng dẫn, học cách dùng tay cầm chơi game, tìm kiếm các trò chơi phù hợp.

Đến ngày kỷ niệm, tôi mua trò chơi cặp đôi nổi tiếng trên mạng – “It Takes Two” – và mời anh chơi cùng.

Trò chơi là câu chuyện về một cặp đôi bên bờ ly hôn, phải hợp tác vượt qua thử thách để hàn gắn tình cảm.

Khi Kỷ Tiêu thấy giao diện trò chơi, mắt anh sáng lên rực rỡ.

Anh hớn hở bế tôi lên xoay một vòng: “Vợ ơi em tuyệt vời quá!”

Nhưng có những thứ, không phải chỉ cần cố gắng là học được ngay, ví dụ như game.

Sau lần thứ 17 tôi chết vì không nhảy kịp, nhân vật trong game tan biến lần nữa…

“Sao em ngốc vậy trời?” Kỷ Tiêu khó chịu ném tay cầm sang một bên: “Mệt rồi, không muốn chơi nữa.”

Tôi bắt đầu ghét game.

“It Takes Two” bị tôi cất vào góc tủ.

Tôi thậm chí còn tự giễu: đây là cái gọi là “game dành cho cặp đôi” ư? Xem ra tôi thật sự không phù hợp với thế giới của anh.

Cứ thế cho qua đi.

Cho đến một buổi chiều, khi tôi dọn dẹp thư phòng…

Tôi phát hiện trò “It Takes Two” có thời gian chơi đến 37 tiếng, đã hoàn thành 80% thành tựu.

Nhưng tôi nhớ rõ, lần tôi chơi với Kỷ Tiêu còn chưa đến một tiếng.

Vậy thì… 36 tiếng còn lại từ đâu mà có?

Tôi mở phần lịch sử kết nối mạng.

Và đúng như tôi nghĩ — người chơi cùng anh là Bùi Mộng.

Anh ấy và Bùi Mộng đang chơi chính trò chơi cặp đôi mà tôi đã mua cho chúng tôi.

Tôi như tự tra tấn chính mình, mở máy tính của Kỷ Tiêu ra và lật từng thứ một, xem những gì họ đã làm cùng nhau.

Anh lưu tên Bùi Mộng là: “Tiểu Mai tốt nhất”.

Trong đoạn chat, Bùi Mộng gọi anh là: “Anh Cody”.

Tiểu Mai là nhân vật vợ trong game,

Cody là nhân vật chồng.

Gương mặt nhân vật trong game đã bị thay đổi – là mô hình nhân vật được họ đặt riêng, giống y hệt Kỷ Tiêu và Bùi Mộng.

Kỷ Tiêu tự tay vẽ bản đồ trong game dành riêng cho Bùi Mộng, họ lưu lại ảnh chụp từng con boss đã đánh bại, từng thành tựu đã mở khóa đều có hình ảnh và chú thích, cả những khoảnh khắc xúc động, từng dòng ghi chú cảm xúc ở mỗi cột mốc.

Tất cả những điều đó được ghép thành một vlog, đăng trên trang cá nhân của Bùi Mộng với tiêu đề:

“Yêu người bạn yêu: Hướng dẫn chi tiết trò chơi cặp đôi It Takes Two – nhất định phải xem”

Phía dưới, toàn bộ bình luận đều là: “Ngọt ngào quá trời!” “Chàng trai chiều bạn gái ghê!” “Ngưỡng mộ thật sự!”

Đọc tiếp