Chương 7 - Khi tình yêu trở thành cái bẫy

7

Mẹ của Tằng Thiếu Khôn cười nói mình không giỏi nấu nướng, chỉ ninh một nồi cơm lớn, rồi hâm nóng lại nồi canh thịt dê hầm củ cải từ tối qua.

Tôi thề, đó là bát canh thịt dê ngon nhất mà tôi từng được ăn trong cả hai kiếp làm người!

Thấy biểu cảm sung sướng của tôi, Mẹ của Tằng Thiếu Khôn phì cười, nghe tôi kể bố mẹ thường xuyên bận rộn nghiên cứu, ít khi ở nhà, liền vỗ vai tôi dặn dò:

“Lần sau bố mẹ cháu không ở nhà thì cứ sang đây ăn cơm với bác. Nhà bác không thiếu gì, chỉ sợ cháu ngán ăn… chứ canh dê thì lúc nào cũng có!”

Thế là, tôi ở nhà họ Tằng uống canh dê liên tục suốt nửa tháng.

Đến khi anh trai tôi gọi điện về, bảo tôi đến đơn vị để xem mắt, trong điện thoại, tôi đỏ mặt ấp úng nói:

“Anh à, khỏi xem mắt nữa… em tự tìm được một người rồi. Hay là… anh về nhà một chuyến, xem thử đi?”

Sau chuyện của Lục Thanh Xuyên, anh trai tôi hoàn toàn mất niềm tin vào khả năng nhìn người của tôi.

Tối hôm đó, anh lập tức xin nghỉ phép về nhà.

Nhưng đến khi nhìn thấy Tằng Thiếu Khôn, anh tôi lập tức cạn lời.

Ngoại hình đẹp, gia giáo tốt, điều quan trọng nhất là — hai nhà môn đăng hộ đối.

Sợ Tằng Thiếu Khôn “chạy mất”, anh tôi dứt khoát xin thêm vài ngày phép, nhất quyết phải tận mắt thấy tôi và Tằng Thiếu Khôn đến ủy ban làm giấy giới thiệu, rồi nhận giấy đăng ký kết hôn xong, anh mới yên tâm quay lại đơn vị.

Sau khi nhận giấy kết hôn, tôi và Tằng Thiếu Khôn lần lượt đến từng nhà phát kẹo cưới.

Đến nhà họ Lục, từ xa đã nghe thấy trong nhà vang lên tiếng cãi vã kịch liệt.

Thì ra Lục Thanh Xuyên đã dắt Lương Tĩnh Di về nhà, còn ầm ĩ đòi cưới cô ta.

Chú Lục và dì Phương tất nhiên là không đồng ý.

Không ngờ Lục Thanh Xuyên lại ngang nhiên tuyên bố: Lương Tĩnh Di đã mang thai con của anh ta, nên anh bắt buộc phải có trách nhiệm với đứa bé.

Nhà họ Lục cãi nhau đến tận nửa đêm, sáng hôm sau tôi đã nghe tin — chú Lục và dì Phương quyết định đăng báo, tuyên bố cắt đứt quan hệ với Lục Thanh Xuyên.

Xem như bù đắp, hai người cho anh ta 500 tệ gọi là “phí lập gia đình”, coi như một khoản hỗ trợ cưới vợ.

Tuy đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng bố Lương Tĩnh Di từng là phần tử phản quốc — điều đó không thể thay đổi.

Nghe nói chú dì đều bị cấp trên gọi lên “nói chuyện”.

Hai người bị tạm thời điều khỏi vị trí liên quan đến bí mật quốc gia, phải ngồi chơi xơi nước.

Bố tôi bảo — nếu đã vướng phải thông gia như nhà họ Lương, thì về sau chú dì cũng đừng mơ tham gia bất kỳ dự án nào liên quan đến cơ mật nữa.

Có đứa con trai “não yêu đương” như Lục Thanh Xuyên, đúng là… vận đen tận mạng.

Không ngờ, chuyện xui xẻo còn chưa dừng lại ở đó.

Vài tháng sau, Lục Thanh Xuyên trong bộ dạng chật vật, tả tơi, xuất hiện ở cổng khu nhà công vụ.

Người từng khinh khỉnh với suất về thành phố như anh ta, giờ lại bật khóc cầu xin chú dì, bằng mọi giá phải giúp anh ta xin một suất quay về.

Thì ra, sau khi tôi về thành phố, Lục Thanh Xuyên cứ tưởng chỉ cần không còn tôi ngáng đường, anh ta và Lương Tĩnh Di sẽ được sống một cuộc đời hạnh phúc, viên mãn.

Nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta phát hiện — mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

Trước kia, tôi thường xuyên đưa thuốc lá, rượu chè, bánh kẹo cho cán bộ trong làng. Họ nể mặt tôi nên hay sắp cho Lục Thanh Xuyên những việc vừa nhẹ nhàng lại tính công cao.

Sau khi tôi rời đi, với cái tính tự cao tự đại của mình, Lục Thanh Xuyên đương nhiên khinh thường chuyện đi nịnh bợ người khác.

Rất nhanh, anh ta bị phân đến làm những công việc nặng nhọc, dơ bẩn nhất.

Anh ta đến tìm cán bộ thôn để chất vấn.

Nào ngờ người ta đáp tỉnh bơ:

“Lương Tĩnh Di vốn là con gái của phần tử phản cách mạng. Trước đây anh còn chưa cưới cô ta, vẫn là con cán bộ nên được ưu ái.”

“Giờ anh lấy cô ta rồi, vậy thì cũng là thân nhân của phần tử phản cách mạng. Không bắt anh đi cải tạo ở nông trường là nhân nhượng lắm rồi, còn muốn việc nhẹ lương cao? Anh đang mơ đấy à?”

Phải đến lúc này, Lục Thanh Xuyên mới cảm thấy mọi chuyện thật sự nghiêm trọng.

Nhưng vẫn chưa dừng lại.

Công xã chuẩn bị mở một trường tiểu học trong làng, cần tuyển vài giáo viên…

Lục Thanh Xuyên luôn tự cho mình là người tài hoa xuất chúng, nghĩ rằng công việc dạy tiểu học ở công xã chỉ là chuyện vặt, tùy tiện thi là đỗ.

Ai ngờ khi danh sách trúng tuyển được công bố, không hề có tên anh ta hay Lương Tĩnh Di.

Anh ta lập tức kéo theo Lương Tĩnh Di đến công xã đòi “nói chuyện”, yêu cầu xem lại bài thi.

Kết quả nhận được chỉ là một câu thẳng thừng:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)