Chương 5 - Khi Tình Yêu Không Còn Đơn Giản

10.

Tôi không hiểu vì sao Cố Thâm lại không cho tôi đi.

Anh ta nổi giận dữ dội, giấu luôn chứng minh thư và hộ chiếu của tôi.

Ra lệnh cho tất cả mọi người trong nhà giám sát tôi chặt chẽ. Tôi bị ép ở lại nhà họ Cố.

Cố Thâm cũng không ra ngoài nữa, suốt 24 giờ bám theo tôi, kể cả lúc tôi đi vệ sinh cũng đứng canh ngoài cửa.

Mẹ anh ta đến nhà, nhìn tôi mà cười hài lòng, dịu giọng khuyên:

“Thanh Nguyệt, A Thâm với con là đặc biệt đó. Nó chỉ hay cứng miệng thôi, thật ra là không muốn con đi.”

Tôi suy nghĩ cả đêm vẫn không hiểu cái “đặc biệt” đó là gì.

Trước đây lúc tôi chủ động lấy lòng, anh ta thờ ơ, chẳng mảy may quan tâm.

Sao giờ tôi muốn đi, Cố Thâm lại không chịu?

Nên tôi đến tìm Cố Thâm, muốn nói rõ ràng.

“Tại sao không cho tôi đi?”

Tôi nhớ lại câu trước đó, lặp lại một lần nữa:

“Tôi không có sở thích chen vào chuyện tình cảm người khác.”

Cố Thâm đáp: “Không phải chen vào.”

“Ồ, vậy ý anh là Hứa Nhu Nhu mới là người thứ ba?”

“Không phải.”

Cố Thâm bắt đầu có vẻ bồn chồn, tay gõ nhịp vô thức:

“Cô không phải. Nhu Nhu cũng không phải.”

Tôi nghe mà rối cả đầu, bực mình hỏi thẳng: “Anh muốn nói gì?”

Cố Thâm im lặng một lúc, rồi nói:

“Cô phải ở lại, giúp tôi giải quyết nhu cầu.”

Trước đây Cố Thâm lạnh nhạt, nổi tiếng “sợ” đàn bà.

Nhưng từ sau khi nếm mùi, ham muốn của anh ta trở nên cực kỳ mạnh. Không phát tiết là sẽ bực bội cáu gắt.

“Anh có thể tìm người khác.”

“Không được. Tôi với cô ấy chưa kết hôn.”

“Thì cưới đi.”

“Nhu Nhu nói phải nuôi ba em trai học xong đại học mới tính đến chuyện cưới.”

Cố Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, rồi quay đầu lại, như giải thích:

“Nhu Nhu không giống cô. Phải cưới rồi mới chịu thân mật với tôi…”

Không giống tôi? Câu đó gần như khiến tôi nghẹt thở.

Vì Hứa Nhu Nhu ngây thơ, vì Cố Thâm thích cô ta, tôn trọng cô ta, nên không muốn ép cô ta làm nơi trút dục vọng.

Còn tôi thì sao? Trong mắt anh ta, rẻ tiền, dơ bẩn, tiện lợi để sử dụng bất cứ lúc nào.

Cho nên trước khi cưới Hứa Nhu Nhu, tôi phải ở lại.

Ở lại để giải quyết nhu cầu cho anh ta, để anh ta xả stress.

“Nếu muốn tìm phụ nữ, ngoài kia thiếu gì. Anh đâu cần phải ép tôi.”

Tôi mệt mỏi day day trán.

Có lẽ vì nghe những lời làm tổn thương này quá nhiều, những câu từng khiến tôi đau đớn đến muốn chết.

Giờ chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi.

Mệt đến mức tôi không muốn ở lại nhà họ Cố thêm một phút nào nữa.

Nhưng Cố Thâm như chẳng nghe thấy lời tôi.

Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không biểu cảm, giọng ra lệnh:

“Tối nay tôi sẽ qua phòng cô. Tắm rửa sạch sẽ mà chờ.”

Nhà giàu đúng là giỏi đạp lên lòng tự trọng người khác.

Chỉ vài chữ cũng đủ giết người không cần dao.

Anh ta phớt lờ lời từ chối của tôi, coi thường mọi phản kháng của tôi, chỉ là một mệnh lệnh đơn giản.

Nhưng tối đó tôi đã không đợi được Cố Thâm.

Vì Hứa Nhu Nhu dầm mưa sốt cao, chỉ một cú điện thoại đã gọi anh ta đi.

Cố Thâm mấy ngày nay canh tôi rất chặt, khóa từng cửa, sợ tôi trốn mất.

Nhưng hôm nay anh ta đi vội quá, vừa nghe tin Hứa Nhu Nhu đã hốt hoảng bỏ đi.

Quên luôn cả việc khóa cửa, quên luôn tôi vẫn đang ở trong phòng.

11.

Tôi mở vali, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Thật ra cũng chẳng có gì nhiều.

Ở nhà họ Cố mấy năm nay, tôi luôn dè dặt, nhìn sắc mặt người khác mà sống.

Ngoài mấy món đồ xa xỉ mà mẹ Cố tặng, tôi gần như chẳng mua gì cho mình.

Có lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ.

Bởi tôi luôn cảm thấy chuyện này không thể lâu dài, nên chưa bao giờ xem nơi này là nhà.

Chỉ có mấy bộ quần áo, mấy thứ lặt vặt dùng hằng ngày.

Chiếc vali nhỏ xíu, lại chứa đủ bốn năm cuộc đời tôi.

Tôi đến nhà họ Cố cũng chỉ với ngần ấy, giờ đi cũng nhẹ nhàng như thế.

Khi dọn đến chiếc áo khoác đó, tôi nhìn rất lâu, cuối cùng không mang theo.

Hồi trẻ tôi ngốc nghếch cố chấp, giặt sạch nó xong ngày nào cũng đứng ngoài quán bar đợi để trả lại cho Cố Thâm.

Sau này mới biết loại vải đó không được giặt nước.

Đồ của nhà giàu vốn là đồ dùng một lần, huống chi tôi chỉ là con bé phục vụ nhỏ nhoi.

Tôi tưởng Cố Thâm đã quên tôi, nhưng không.

Chỉ là kết quả quá tàn nhẫn, còn đau hơn gấp trăm lần so với việc bị lãng quên.

12.

Tôi kéo vali đến cửa thì bị quản gia chặn lại.

Ông ta nói rành rọt:

“Phu nhân, thiếu gia dặn cô không được bước ra khỏi phòng nửa bước.”

Phu nhân? Phu nhân gì chứ? Tôi tức đến muốn cười:

“Ý gì đây? Giam người trái phép hả?”

Bình thường tính tôi rất hiền, nói vậy là thật sự nổi giận rồi.

Nhưng quản gia không nhượng bộ:

“Thiếu gia đã nói là không được.”

“Anh ta nói thì đúng à? Dựa vào đâu không cho tôi đi? Giam người là phạm pháp đấy.”

“Không được tức là không được.”

Trong lúc tôi còn đang tranh cãi với ông ta, bỗng có tiếng nói vang lên:

“Thanh Nguyệt.”

Là mẹ Cố, bà đi tới trước mặt tôi, nhìn vali trong tay tôi rồi khẽ thở dài:

“Hà tất phải thế, con với A Thâm chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Không phải hiểu lầm.”

Tôi cắt lời bà, đưa ra bức ảnh lấy từ trong phòng làm việc:

“Cố Thâm thực sự có người anh ấy thích rồi, anh ấy muốn cưới cô ấy.”

Chỉ là người đó không phải tôi.

Mẹ Cố nhìn tấm ảnh thì sững ra, một lúc lâu sau mới nói:

“Chúng ta sẽ không để con bé đó bước chân vào cửa. Thanh Nguyệt, con mới là con dâu mà nhà họ Cố chọn.”

“Nhưng Cố Thâm thích cô ấy.”

Mẹ Cố bình thường nghiêm khắc, nhưng thật ra rất chiều con.

Nếu Cố Thâm kiên quyết, nhà họ Cố sớm muộn gì cũng sẽ nhượng bộ.

Tôi không hứng thú đóng vai phản diện phá cặp đôi này.

Cũng không muốn trở thành “ác nữ” cản đường hai người đến với nhau.

“Thanh Nguyệt, dù không làm con dâu thì cũng có thể ở lại mà. Chúng ta sớm đã coi con như con gái…”

Mẹ Cố vẫn cố gắng khuyên tôi.

Tôi thở dài, lấy chiếc áo khoác ra:

“Không thể ở lại nữa.”

Ngày đó đồng ý ký hợp đồng với nhà họ Cố, một phần là vì tiền, nhưng phần còn lại là vì Cố Thâm.

Là Cố Thâm đã cứu tôi ở quán bar, cho tôi áo khoác, là người duy nhất từng chìa tay giúp tôi.

Cảm xúc ngây thơ của con gái khi đó cứ thế mà lớn lên.

Thứ tình cảm ấy rất dai dẳng, chỉ cần một chút ánh sáng là nó sẽ bám lấy mà sống.

Nhưng nó không phải thép đá. Nếu chỉ toàn mưa dầm, lũ quét, nó cũng sẽ mục nát, khô héo, chết hẳn.

Tôi không muốn ở lại bên Cố Thâm nữa.

Cũng không muốn yêu anh ta nữa.

Cuối cùng mẹ Cố tránh sang một bên, đưa lại giấy tờ cho tôi.

Bà chỉ thở dài thật sâu:

“Thanh Nguyệt, dì sẽ nói với A Thâm là con chỉ ra ngoài giải tỏa một thời gian, một tháng nữa sẽ về. Tình cảm bao nhiêu năm rồi, ai cũng không muốn hai đứa thật sự chia tay.”

Tôi muốn nói không phải một tháng, mà là mãi mãi, là không bao giờ gặp lại.

Nhưng không thể cứng giọng với mẹ Cố, cũng không muốn cãi nhau thêm, nên tôi chỉ im lặng.

Cuối cùng nhìn lại nơi mình đã sống bốn năm.

Rồi tôi quay lưng, kéo vali, dứt khoát rời đi.

13.

Sau khi tốt nghiệp, tôi vào làm ở một công ty niêm yết.

Vì năng lực không tệ, tôi thăng chức rất nhanh.

Sau này có công ty khác mời tôi về mở chi nhánh ở miền Nam, khai thác thị trường mới, muốn tôi qua đó làm trưởng chi nhánh.

Ngày thứ hai sau khi tôi nhận lời, Cố Thâm đã phát hiện.

Anh ta nổi giận đùng đùng, đập phá cả căn phòng, chỉ vào mặt tôi mắng tôi lắm chuyện.

Đêm đó, anh ta như biến thành con người ghét bỏ tôi hồi trước.

Dụng cụ, thuốc men gì cũng dùng không tiếc tay trên người tôi.

Cho đến sáng mới dừng lại, tôi mệt đến mức suýt phải nhập viện.

Sau đó, anh ta còn gọi điện với tư cách người nhà để từ chối lời mời tuyển dụng của công ty kia.

Tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt đỏ ngầu đầy cố chấp của anh ta lúc đó:

“Lâm Thanh Nguyệt, cô đừng hòng rời khỏi tôi.”

Khi ấy tôi từng nghĩ, đó là vì anh ta cần tôi, không muốn xa tôi.

Sau này mới hiểu, thật ra anh ta chỉ không rời được một công cụ phát tiết thuận tay mà thôi.

Dù sao tôi cũng quá quen thuộc, ngoan ngoãn, biết nhẫn nhịn chịu đau.

Tôi mở điện thoại ra, chọn đại diện săn đầu người có điều kiện tốt nhất trong số những người đã liên lạc.

Cũng là công ty ở miền Nam, đãi ngộ hậu hĩnh, phát triển rất nhanh.

Tôi nhắm mắt lại, thầm nói với bản thân một câu tạm biệt.

Tạm biệt miền Bắc, cũng tạm biệt luôn Cố Thâm.

Đọc tiếp

Báo cáo