Chương 10 - Khi Tình Yêu Không Còn Đợi Chờ

Tôi suy nghĩ một chút rồi nhắn tin trả lời bạn.

“Bọn mình đã chia tay rồi, sau này chuyện gì liên quan đến cậu ấy, xin đừng nói cho tớ biết nữa, cảm ơn.”

Trả lời xong, tôi khóa màn hình, cất điện thoại vào túi xách.

Người Cố Dật An sắp xếp đến giúp tôi xách hành lý.

Tài xế mở cửa xe cho tôi, cung kính nói:

“Giang tiểu thư, Cố tiên sinh đã sắp xếp xong xuôi, bây giờ, chúng ta về nhà trước nhé.”

Xe chạy trên đường phố nước ngoài.

Tôi tò mò nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Tất cả đều mới mẻ, tràn đầy hy vọng.

Tôi đột nhiên tràn đầy mong đợi về cuộc sống mới sắp bắt đầu.

Sau hôm trả lời tin nhắn của bạn, Chu Cảnh Sâm quả nhiên không gọi điện hay nhắn tin cho tôi nữa.

Tôi cũng nhanh chóng quên đi tất cả những gì liên quan đến anh ta.

Toàn tâm toàn ý tập trung vào việc học tập.

Một tháng sau, Cố Dật An đúng hẹn bay sang nước ngoài thăm tôi.

Không biết vì sao, chỉ mới một tháng không gặp.

Lần gặp lại này, tôi lại có chút ngại ngùng khó hiểu.

Rõ ràng, lúc tiễn tôi ra sân bay.

Anh còn ôm tôi, hôn tôi.

Nhưng lúc này gặp lại anh, tôi lại ngượng ngùng đến mức không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Bữa tối sắp bắt đầu.

Cố Dật An bỗng nhiên đứng dậy, từ chỗ ngồi đối diện chuyển sang chiếc ghế bên cạnh tôi.

Tôi lập tức căng thẳng.

Ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối.

Giống như một học sinh ngoan ngoãn nghe lời.

“Miên Miên.”

Cố Dật An nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

Lòng bàn tay tôi ẩm ướt, toát mồ hôi.

Nhưng Cố Dật An lại nắm rất chặt: “Sao mới một tháng không gặp, em lại sợ anh rồi?”

Tôi không trả lời được, cảm giác kỳ lạ và khó nói thành lời.

“Hay là sau này, anh nên đổi thành một tháng sang thăm em hai lần?”

Tôi đột ngột quay đầu nhìn anh.

Nhưng ngay khoảnh khắc tôi quay mặt lại, Cố Dật An đã cúi xuống hôn tôi.

“Miên Miên, một tháng nay, anh rất nhớ em.”

Giọng anh trầm thấp, khàn khàn.

Tôi theo bản năng muốn tránh ra nhưng anh lại ôm lấy eo tôi.

Không cho tôi nhúc nhích.

Nụ hôn ấy không sâu.

Giống như những lần trước, không khiến tôi cảm thấy khó chịu hay bị xúc phạm.

Ngược lại, có một niềm vui sướng nào đó đang dâng lên trong lòng tôi, dần dần khiến tôi cảm thấy nghẹt thở.

Trái tim như có một chiếc thìa bạc nhỏ, đang khuấy ly nước mật ong thêm đá bào.

Vị ngọt ngào lan tỏa, gợn sóng.

Không biết từ lúc nào, tay tôi đã nắm chặt lấy tay áo anh.

Nắm đến nhăn nhúm.

Mãi đến khi nhân viên phục vụ đi tới, Cố Dật An mới dừng lại.

Mặt tôi nóng bừng, chắc chắn là đỏ ửng rồi.

Nhưng trong những lần tiếp xúc sau đó với Cố Dật An, tôi đã không còn e ngại và căng thẳng như trước.