Chương 3 - Khi Tình Yêu Hóa Thành Đau Khổ
3
Ngày xưa tôi và Trần Tĩnh quen nhau ở hội thanh niên khởi nghiệp.
Trao đổi kỹ càng, hai bên rất ăn ý, quyết định cùng khởi nghiệp — tôi bỏ vốn, anh ta bỏ công.
Năm cưới nhau cũng là năm công ty thành công, lên sàn.
Nhưng cũng từ đó họ có cớ vừa dỗ vừa ép, buộc tôi nghỉ công việc mà tôi yêu thích để ở nhà chuẩn bị sinh con.
Khi xưa yêu đến chết đi sống lại, mới ba năm đã chán rồi sao?
Tôi lái xe vào tầng hầm đỗ của công ty.
Điều chỉnh gương chiếu hậu sao cho vừa vặn nhìn thấy rõ bên trong xe của Trần Tĩnh.
Liếc đồng hồ — mới sáu giờ rưỡi.
Trần Tĩnh lắc lắc chùm chìa khóa, thong thả ngồi vào xe.
Nhưng xe không nổ máy ngay.
Anh ta ngồi ghế lái, hết soi gương lại xịt nước hoa.
Lúc này bãi xe gần như vắng người, chỉ còn tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên gần đó.
Người đó tôi nhận ra.
Trần Mỹ Linh — bạn thanh mai trúc mã của Trần Tĩnh, mới ra trường đã nộp đơn xin việc vào công ty.
Lúc phỏng vấn bị đánh rớt vì bằng cấp không đạt yêu cầu, nhưng tình cờ gặp Trần Tĩnh trong thang máy rồi nhận nhau.
Trần Tĩnh vin vào cớ “anh chỉ học hết tiểu học, không coi trọng bằng cấp, chỉ coi năng lực” để mở cửa sau cho cô ta vào làm thư ký hành chính bên cạnh mình.
Đến khi tôi định thần lại,
Hai người họ đã không còn giữ khoảng cách, ôm nhau thật chặt.
Trong xe vang lên tiếng Mỹ Linh cười khúc khích.
“Anh Tĩnh ơi, khi nào anh ly dị với con mụ đó đi, em đợi không nổi nữa rồi.”
“Bé cưng, thế em nói xem anh có giỏi không nào!”
“Đáng ghét!”
Tưởng mình đã chuẩn bị tâm lý đủ rồi, nhưng thật sự nhìn thấy vẫn phải cố hết sức để kìm nén.
Tôi nuốt xuống cơn nghèn nghẹn nơi cổ họng, tay siết chặt thành nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch.
Hít sâu một hơi, tôi lấy điện thoại ra từ túi áo.
Khi tôi về đến nhà đã gần mười hai giờ đêm.
Tôi mò mẫm trong bóng tối đi vào bếp, rót một cốc nước.
Bất ngờ, Trần Tĩnh ôm tôi từ phía sau, đầu vùi vào hõm cổ, hơi thở phả ra nóng hổi khiến tôi rùng mình.
“Vợ ơi, đi đâu mà về trễ vậy?”
Tôi nghiến chặt răng, sợ để lộ sơ hở.
Vừa uống nước vừa giả vờ bình thản:
“Chán quá nên đi xem phim.”
Tôi gỡ tay Trần Tĩnh ra khỏi người mình.
“Anh đi ngủ trước đi, em đi tắm.”
“Nhưng anh chưa muốn ngủ, vợ có muốn không?”
Bóng tối che hết nét mặt tôi, giúp tôi giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
“Mấy ngày nay em không khỏe.”
“Bị cái đó à? Thế vợ nhớ để túi chườm ấm đấy nhé.” Giọng Trần Tĩnh hơi tiếc nuối. “Thôi anh ngủ trước.”
Tôi lề mề trong phòng tắm thật lâu.
Đợi đến khi chắc chắn Trần Tĩnh ngủ say, tôi ra ngoài ngồi trên ghế sofa suốt cả đêm.
Trần Tĩnh, vở kịch của anh đúng là đặc sắc thật đấy!