Chương 1 - Khi Tình Yêu Gặp Tai Nạn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khi hai mươi chín tuổi, tôi gặp tai nạn trong lúc quay cảnh nổ.

Hai chân bị sức ép từ vụ nổ nghiền nát hoàn toàn.

Từ một nữ diễn viên đoạt ảnh hậu, tôi biến thành một kẻ tàn phế, ngay cả sinh hoạt thường ngày cũng phải nhờ người khác giúp.

Chàng trai tôi tài trợ suốt mười năm — Giang Dịch Tiêu, quỳ gối bên giường, đôi mắt đỏ hoe:

“Chị đừng sợ, từ nay về sau, em sẽ là đôi chân của chị.”

Anh từ bỏ giấc mơ làm đạo diễn, chỉ xin làm quần chúng trong đoàn phim.

Lặng lẽ ở bên chăm sóc tôi, suốt tám năm trời.

Đến khi tình yêu bị thời gian mài mòn, chỉ còn lại nợ nần và day dứt.

Sau đó, anh và diễn viên mới của đoàn — Lục Gia Viện — nảy sinh tình cảm.

Nhưng vì tôi, anh từ chối lời tỏ tình của cô ấy tám lần.

Lần cuối cùng, anh vì chăm tôi đang sốt mà bỏ lỡ buổi hẹn với cô ấy.

Tôi nghe thấy anh khóc nghẹn trong căn phòng bên cạnh.

Điện thoại vang lên tiếng tin nhắn — là của Lục Gia Viện gửi đến:

“Anh cứ ở bên con tàn phế đó cả đời đi, em không chờ nổi nữa.”

Ba tháng sau, tin Lục Gia Viện kết hôn lan đến.

Tối hôm đó, Giang Dịch Tiêu đặt tay lên cổ tôi, giọng run run như lạc vào cơn mê:

“… Giá mà chị chết đi thì tốt.”

Nhưng cuối cùng, anh không làm thế.

Anh chỉ khẽ kéo chăn đắp lại cho tôi, rồi cười khổ:

“Chị à, người đáng chết là em.

Chị phải… sống thật lâu, thật lâu.”

Rồi anh bước lên sân thượng.

Nhảy xuống.

Xác nát vụn.

Mà tôi, như lời anh nguyền rủa, lê lết sống đến tám mươi tuổi.

Một sáng mở mắt ra, tôi lại quay về năm thứ bảy sau khi bị cụt chân.

Mùa xuân vừa tới.

Lục Gia Viện vẫn còn đang chờ anh.

Lần này, Giang Dịch Tiêu, tôi sẽ để em đi.

1

Xung quanh tối đen như mực, đã quá nửa đêm.

Giang Dịch Tiêu dỗ tôi ngủ xong thì về phòng bên cạnh.

Chẳng bao lâu, vọng lại tiếng cãi vã yếu ớt.

Là anh và Lục Gia Viện.

Giọng cô gái khàn đi vì nghẹn:

“Anh rõ ràng đã đỗ học viện điện ảnh nước ngoài, vậy mà lại vì cô ta mà từ bỏ…”

“Anh thật sự muốn ở bên một người tàn tật suốt đời à?”

“Cô ta cụt chân, trông như một cục thịt thừa, ghê tởm chết đi được. Anh nhìn mà không thấy buồn nôn sao?”

Giang Dịch Tiêu thở dài, giọng mệt mỏi và bất lực:

“Đừng nói vậy… Cô ấy đã tài trợ cho anh suốt mười năm, nếu không có cô ấy, giờ anh vẫn còn trong núi.”

“Tiền phẫu thuật cho bà nội anh cũng là cô ấy giúp trả. Cô ấy có ơn với anh.”

Lục Gia Viện nghẹn lại:

“Vì vậy mà anh phải đánh đổi cả cuộc đời sao?”

“Cô ấy giờ chẳng khác gì phế nhân, nhưng bảo anh mặc kệ cô ấy thì anh không làm được.”

Nước mắt cô rơi lã chã:

“Vậy… còn em thì sao?”

“Rõ ràng anh nói anh thích em… Đồ khốn…”

Một lúc im lặng kéo dài.

“Đừng nói nữa, anh đưa em về, kẻo lát nữa chị ấy tỉnh, lại quấy lên.”

Tiếng cửa khép vang khẽ.

Thế giới lại chìm vào tĩnh lặng.

Tôi nằm trên giường.

Cảm giác như trong tim bị khoét một lỗ lớn.

Nhưng rồi tôi lại không kìm được mà nhớ về kiếp trước.

Nỗi đau ấy — đến tận bây giờ — vẫn khiến tôi nghẹn thở.

Kiếp trước, Giang Dịch Tiêu đã nhảy xuống từ tầng mười tám.

Vì không chịu nổi việc Lục Gia Viện rời đi.

Trên đường đến dự tang lễ của anh, tôi gặp tai nạn xe hơi.

Tổn thương tủy sống, liệt hoàn toàn.

Từ đó, bốn mươi năm sau, tôi sống không ra người, cũng chẳng ra ma.

Mỗi ngày đều chỉ có một ý nghĩ: — Sao mình vẫn chưa chết?

Nhưng ngay cả việc cầm con dao gọt trái cây trên bàn, tôi cũng không làm được.

Huống chi là tự cắt cổ kết thúc mọi thứ.

Sống lại một đời, tôi đã mệt rồi.

Thứ duy nhất tôi muốn, chỉ là bù đắp những điều còn dang dở.

Mà điều tiếc nuối lớn nhất của tôi… chính là Giang Dịch Tiêu.

2

Sáng hôm sau, Giang Dịch Tiêu mới trở về.

Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, anh khẽ hít sâu, cố tỏ ra bình thản mà hỏi: “Chị à, sáng nay muốn ăn gì?”

“Ăn gì cũng được.”

Tôi dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Giang Dịch Tiêu, em giúp chị liên hệ bệnh viện nhé. Chị muốn bắt đầu tập phục hồi lại. Chị muốn đứng lên.”

Anh ngẩn người: “Chị chắc chứ?”

“Chắc.”

Kiếp trước, tôi không thể chấp nhận việc mình cụt chân.

Càng không dám mang chân giả.

Nhưng bây giờ, để Giang Dịch Tiêu có thể rời đi mà không vướng bận, tôi phải cố gắng đứng lên bằng đôi chân này.

Từ ngày hôm đó, tôi trở lại bệnh viện, bắt đầu quá trình tập luyện phục hồi cùng bác sĩ.

Không còn trốn tránh, cũng không còn mộng tưởng hão huyền nào nữa.

Mỗi ngày tôi đều dốc hết sức để tập.

Phần chân cụt bị ma sát với chân giả đến rớm máu, sưng đỏ.

Bác sĩ trị liệu xót xa khuyên: “Cô nghỉ chút đi, được không?”

Tôi chỉ mỉm cười, lắc đầu: “Không sao, tôi không sợ đau.”

Cuối cùng, sau nhiều lần luyện tập, tôi đã có thể chống chân giả, chật vật đứng dậy.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)