Chương 7 - Khi Tình Yêu Đã Nhạt

“Dù sao bây giờ anh cũng không ở nhà, tiện cho anh với Thẩm Kỳ ở chung vài ngày, hâm nóng lại tình cảm luôn đi.”

10

Trên mặt anh ta chỗ xanh chỗ đỏ, nhưng lại không hề nổi giận.

Chỉ nhẹ nhàng nói:

“Em say rồi.”

“Đây gọi là rượu vào lời thật.”

Tôi lạnh lùng đáp.

“Có người không thích nghe, thì tôi cũng chịu thôi.”

Sau hôm đó, anh ta bỗng như biến thành người đàn ông hoàn hảo trong truyền thuyết.

Không còn tụ tập xã giao, Làm gì cũng báo cáo rõ ràng, Thậm chí mỗi ngày đều kể mình mới học được nấu món gì – toàn là mấy món tôi thích.

Tôi hơi bất ngờ, có chút được cưng chiều quá mức, Nhưng hơn hết là cảm thấy… không tự nhiên.

Anh ta làm mấy chuyện này, quá kỳ lạ rồi.

Sau đó, khi hợp đồng thuê nhà hết hạn, tôi dọn về lại nhà cũ.

Anh ta lại càng tận tình hơn.

Tôi nói với anh đừng làm mấy chuyện dư thừa như vậy nữa.

Nhưng anh vẫn không nghe, cứ tiếp tục cố gắng.

Sau này, sếp thật sự bổ nhiệm tôi làm phó tổng.

Tôi ngày càng về nhà trễ hơn.

Thế mà bất kể tôi về muộn thế nào, anh ta vẫn chuẩn bị cơm tối, chờ tôi ở nhà.

Ban đầu tôi không đụng đến.

Nhưng một hôm đói quá, đành ăn thử.

Tài nấu ăn của anh ta vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

Vậy trước đây nói gì mà “anh mà vào bếp là sẽ nổ tung nhà bếp”?

Chẳng lẽ vì khi đó, tôi không đáng để anh ta xuống bếp?

Nghĩ đến đây, món ăn vốn thấy ngon miệng bỗng chốc trở nên vô vị.

Tôi không thể nuốt thêm được miếng nào nữa.

Dần dần tôi nhận ra, không chỉ là khẩu vị – hình như tôi không còn cảm giác gì với người đàn ông này nữa rồi.

Trước kia, tôi chỉ mong được dính chặt vào anh mỗi khi về đến nhà.

Vì anh, tôi bỏ hết tụ tập bạn bè, Tâm trạng thăng trầm đều xoay quanh vui buồn của anh.

Còn bây giờ, mỗi lần anh định ôm tôi, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác… buồn nôn.

Có lần anh nằm bên cạnh tôi, tôi nghe tiếng thở của anh mà cũng thấy bực.

Cảm giác rõ ràng nhất là: Tôi không còn yêu anh nữa.

Hóa ra, khi đã không còn yêu, cơ thể sẽ là thứ phát hiện ra đầu tiên.

Tôi chưa từng nghĩ chúng tôi sẽ đi đến bước này.

Biết bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào, bao lời yêu thương từng nói với nhau, Giờ đây nhìn lại… lại thấy thật châm chọc.

Tối nay, anh lại nằm bên cạnh tôi, vẻ mặt cẩn trọng từng li từng tí.

Tôi mềm lòng, để anh nằm cùng.

Đèn ngủ ở đầu giường vẫn sáng, tôi còn chút công việc cần xử lý.

Nửa đêm, điện thoại anh bỗng reo.

Tôi liếc qua nhìn rõ là ảnh đại diện của Thẩm Kỳ.

Tức giận dâng trào.

Tôi đóng rầm laptop lại, lập tức bật dậy, xông ra khỏi nhà.

Tôi cảm thấy – tôi thật sự không muốn ở cạnh người này dù chỉ một phút.

Vừa bước ra khỏi cửa, tôi ngẩng đầu nhìn – Mặt trăng đêm nay thật đẹp.

Trời quang không một gợn mây.

Đúng rồi.

Cuộc sống của tôi cũng nên như thế này.

Sao tôi lại phải lãng phí đời mình vì một người không xứng đáng?

Hóa ra, buông bỏ thật sự…

Không cần gào khóc, không cần cãi vã, Chỉ là lặng lẽ ra đi, rồi từ đó không còn liên quan gì nữa.

11

Những ngày sau đó, Giang Khiêm vẫn cố gắng lấy lòng tôi như cũ, Còn tôi thì cũng chỉ qua loa cho có lệ.

Anh ta thậm chí bắt đầu nghiên cứu mấy thứ trước đây từng coi thường – như vẽ tranh, quay video đơn giản, làm nội dung mạng xã hội.

Nhưng chính sự thay đổi này… lại khiến anh càng phiền phức hơn.

Tôi bắt đầu tăng ca liên tục, có lúc còn ở lại công ty ngủ qua đêm.

Đồng nghiệp trêu tôi là “cô gái điên vì sự nghiệp”.

Thật ra… tôi chỉ muốn nói một câu thôi.

Cậu không cần phải làm vậy.

Tình yêu đã tắt thì không cần phải cố gắng thổi bùng lại, Điều nên làm là cho nó một đám tang tử tế.

Không có tình yêu nào chết đột ngột cả.

Nó bắt đầu “bệnh” từ rất lâu, Chỉ là khi đó cậu không để tâm, Vậy thì giờ đừng buồn vì nó đã ra đi.

Sau này, tôi gần như tránh mặt hoàn toàn, chẳng còn gặp anh nữa.

Anh cũng đến công ty tìm tôi rất nhiều lần, Thái độ thành khẩn, nói muốn bắt đầu lại từ đầu.

Dù tôi đã nói thẳng chia tay ngay trước mặt, Anh vẫn không bỏ cuộc.

Cứ như thể anh tin rằng chỉ cần cố gắng, là có thể níu kéo tôi quay về.

Nhưng anh biết rất rõ, chúng tôi đã không thể quay lại như trước được nữa.

Chỉ là… trong lòng anh vẫn còn không cam tâm mà thôi.

Chúng tôi từng có khoảng thời gian đẹp như vậy, Tại sao lại vì một lỗi như thế mà phải kết thúc?

Tôi đoán, anh không thể chấp nhận nổi kết cục này.

Nhưng trên đời, có chuyện nào là kết thúc trong một ngày đâu?

Hôm đó trời mưa xối xả, tôi không về nhà.

Đồng nghiệp mang cho tôi một bát mì bò, còn nói:

“Lát ăn xong xuống dưới xem thử đi.”

“Dù gì anh ta cũng đứng dưới mưa như vậy, nhìn cũng tội.”

Tôi ăn vội mấy đũa, cầm theo một cái ô rồi chạy xuống.

Quả nhiên… là Giang Khiêm.

Anh ta cứ đứng đó, không che chắn gì giữa cơn mưa lớn,

Nhìn chẳng khác gì một con chó ướt sũng – thê thảm đến buồn cười.

Khi tôi đưa ô cho anh ta, ánh mắt anh ta rõ ràng sáng lên.