Chương 4 - Khi Tình Yêu Chỉ Là Lựa Chọn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bữa tiệc tổ chức ở khách sạn sang trọng trong thành phố, quy tụ không ít nhân vật nổi tiếng trong giới.

Đây không chỉ là một bữa tiệc gia đình, mà còn là dịp giao lưu thương mại.

Từ Trạch Ngôn hiển nhiên là tâm điểm của buổi tiệc.

Bên cạnh anh, Tô Vũ Tình ăn mặc tinh tế, khéo léo.

Anh hơi nghiêng đầu lắng nghe cô ta nói chuyện.

Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía tôi, như để quan sát phản ứng.

Ngay giây sau, Tô Vũ Tình dường như bị sặc rượu.

Anh lập tức ân cần đưa khăn giấy, động tác tự nhiên, thân mật.

Bữa tiệc đến nửa chừng, tôi ra ban công hít thở.

Chưa kịp bước ra đã nghe tiếng anh trò chuyện với đám bạn thân.

“Lại giận dỗi với nhà Giang Đồng nữa à?”

Anh hờ hững đáp một tiếng, tay khua ly rượu.

Người bạn thở dài: “Cậu đúng là, rõ ràng quan tâm mà cứ phải cố chấp. Lần nào cũng bắt con gái phải xuống nước trước, may mà tính tình Giang Đồng hiền.”

“Anh biết.” Giọng anh nghe không ra cảm xúc.

“Đã biết, còn dẫn Tô Vũ Tình đến tiệc mừng thọ, chẳng phải cố ý làm mất mặt cô ấy sao? Chắc cô ấy cũng biết chuyện trước kia giữa hai người rồi chứ?”

“Không sợ cô ấy lạnh lòng, thật sự bỏ cậu luôn à?”

“Cô ấy sẽ không.” Anh dừng lại một chút, giọng điệu chắc nịch: “Giang Đồng tuyệt đối sẽ không rời xa tôi.”

Anh lúc nào cũng tự tin như thế.

Tự tin rằng tôi yêu anh, rằng sự bao dung của tôi là vô hạn, rằng tôi sẽ luôn nhường nhịn.

Nên anh mới có thể ỷ vào điều đó mà vô tình vô phạt.

Tôi đang định quay đi, sau lưng vang lên giọng nói dịu dàng của Tô Vũ Tình.

“Giang tiểu thư, thật trùng hợp, có thể nói chuyện vài câu không?”

Cô ta bước đến bên cạnh tôi, ngữ điệu tự nhiên như quen biết đã lâu.

“Chúng ta chưa có cơ hội chính thức gặp mặt, tôi là Tô Vũ Tình.”

Nụ cười khẽ nở, nhưng đáy mắt ánh lên sự khiêu khích khó nhận ra.

“Chắc cô từng nghe đến tôi, nhưng giờ tôi chỉ là thư ký của Trạch Ngôn, hy vọng cô không để bụng.”

Tôi bình thản: “Tô tiểu thư, chúng ta quen thân lắm sao?”

Thấy tôi phản ứng dửng dưng, vẻ mặt cô ta thoáng mất kiên nhẫn.

Bất chợt, cô ta nghiêng người ngã xuống đất.

Va vào bàn tiệc bên cạnh, làm đổ cả tháp rượu vang, gây náo động lớn.

Không xa, Từ Trạch Ngôn lập tức chạy đến.

“Giang Đồng, em làm gì thế? Không có chuyện gì mà nổi điên à!”

Đối diện với chất vấn, tôi chẳng buồn giải thích.

Chỉ cầm một ly vang đỏ mới, hắt thẳng vào mặt anh.

Trong ánh mắt khó tin của anh, và vẻ sững sờ của Tô Vũ Tình.

Tôi nhướng mày:

“Nhìn cho rõ đi, Từ Trạch Ngôn. Đây mới là việc tôi làm.”

Anh lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt vừa có lửa giận, vừa có phức tạp khó tả.

Cuối cùng, anh không nói gì, đỡ Tô Vũ Tình rời tiệc.

Tôi siết chặt chiếc vòng ngọc truyền đời của nhà họ Từ, cuối cùng cũng có cơ hội gặp riêng bà nội.

“Đồng Đồng, cháu làm sao vậy?”

“Bà, cháu không phải người thích hợp để làm dâu nhà họ Từ.”

Khuôn mặt bà hiện rõ sự không nỡ, nắm tay tôi, còn muốn giữ lại.

Tôi khẽ lắc đầu, mỉm cười.

“Ép duyên chẳng bao giờ ngọt. Cháu với Từ Trạch Ngôn, vốn không có duyên phận.”

Để lại một câu “Bà giữ gìn sức khỏe”, tôi về nhà, kéo vali đã chuẩn bị sẵn.

Nhưng trên bàn trà lại xuất hiện một phong bì.

Bên trong là hai vé máy bay hạng nhất đi châu Âu.

Từ Trạch Ngôn thật sự nghĩ rằng, những ngày tôi im lặng thu dọn hành lý, là vì còn mong chờ tuần trăng mật đó sao?

Tôi không biểu cảm, xé nát tấm vé thuộc về mình.

Cùng lúc, cũng xé vụn tờ hôn ước đỏ thẫm.

Xách hành lý, dứt khoát rời đi.

Tạm biệt, Từ Trạch Ngôn.

Không bao giờ gặp lại.

Sau bữa tiệc, Từ Trạch Ngôn đi thay đồ dính rượu, rồi đưa Tô Vũ Tình về căn hộ.

Suốt dọc đường, sắc mặt anh u ám, thần trí không yên.

“Trạch Ngôn, đừng giận nữa. Có lẽ Giang Đồng chỉ nhất thời xúc động thôi… Em tin cô ấy không cố ý làm anh mất mặt trước bà nội đâu.”

Tô Vũ Tình khẽ nói, giọng dịu dàng, “Em không sao, chỉ tiếc là liên lụy đến anh.”

“Em không muốn hai người vì em mà cãi nhau.”

Anh nhíu mày, không đáp lại, như đang mải nghĩ chuyện khác.

Tô Vũ Tình chần chừ, đưa tay định chỉnh lại cà vạt hơi lệch cho anh.

Giọng cô ta càng mềm mại: “Nhìn anh thế này, em thấy xót lắm…”

Anh theo phản xạ nghiêng người né tránh.

Bàn tay cô ta khựng lại giữa không trung, ánh mắt lộ vẻ hụt hẫng.

“Trạch Ngôn, em không có ý gì khác.”

“Anh biết.” Anh khựng một giây, rồi cau mày kéo lỏng cà vạt, “Anh tự làm được.”

Không khí trong xe lập tức ngột ngạt.

Anh không nhận ra, ngón tay mình vô thức gõ nhịp bên khung cửa kính.

Một nỗi bất an khó gọi tên dâng lên trong lòng.

Rất nhanh, xe dừng dưới căn hộ của Tô Vũ Tình.

“Trạch Ngôn, cảm ơn anh đưa em về.”

Anh không như mọi khi, ân cần dặn dò cô ta nghỉ ngơi.

Chỉ lạnh nhạt nói: “Em lên đi, anh về đây.”

Tô Vũ Tình đứng dưới lầu, không nhúc nhích.

Khẽ vén tóc mai, lộ chiếc cổ trắng ngần.

“Trạch Ngôn, anh có muốn lên ngồi một lát không?”

“Em hay mất ngủ, nếu có anh bên cạnh chắc sẽ dễ chịu hơn.”

Câu nói yếu đuối, vừa đủ khơi gợi.

Ánh mắt anh tối lại, thoáng xao động.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)