Chương 1 - Khi Tình Yêu Chỉ Là Hợp Đồng
Sau khi ly hôn với Giang Dã, anh ta quay người nắm tay người con gái mà anh luôn thầm thương – Bạch Nguyệt Quang.
Gặp lại lần nữa, tôi đang hát ở quán bar thì anh đã ôm mỹ nhân khác trong lòng.
Tôi đã quay lại đúng quỹ đạo ban đầu của mình, còn anh… có vẻ mãi mãi không thể quay về.
1
Ngày ly hôn với Giang Dã, trong cục dân chính đông người một cách bất ngờ.
Cặp vợ chồng ở cửa sổ bên cạnh cãi nhau om sòm, cuối cùng lại không ly hôn được.
Còn tôi và Giang Dã thì ngồi cạnh nhau không nói câu nào, yên tĩnh ký tên vào giấy tờ.
Cầm tờ giấy ly hôn bước ra khỏi cổng, anh đưa chìa khóa xe cho tôi:
“Xe tặng em đó.”
Nhà họ Giang giàu nứt đố đổ vách, thiếu gì một chiếc xe sang.
Huống hồ, căn biệt thự chúng tôi từng sống chung sau khi cưới, anh cũng đã sang tên cho tôi rồi.
Chỉ là lúc đến, chúng tôi đi cùng một xe. Tôi nghĩ chắc cậu ấm Giang không quen đi taxi.
Tôi tốt bụng hỏi: “Hay để em đưa anh…”
Còn chưa kịp nói xong, bên cạnh đã vang lên tiếng còi xe.
Cửa sổ chiếc Porsche đỏ hạ xuống, gương mặt xinh đẹp kiều diễm hiện ra, đến cả lọn tóc bay bay cũng trông thật hoàn hảo:
“A Dã, lên xe.”
Người vừa đến là Hạ Vãn Ý – thanh mai trúc mã của Giang Dã, vừa từ nước ngoài trở về.
Người trong giới của họ đều nói, Hạ Vãn Ý chính là Bạch Nguyệt Quang của Giang Dã.
Nhìn sự ăn ý giữa hai người, còn gì không hiểu nữa? Bảo sao Giang Dã hào phóng như thế — chẳng qua chỉ là muốn tôi sớm nhường chỗ mà thôi.
Tôi cười lịch sự: “Đã có người đến đón anh rồi, vậy tôi đi trước.”
Giang Dã đút tay vào túi, bình tĩnh nhìn tôi, một lúc sau mới nói:
“Đi đường cẩn thận.”
Tôi gật đầu, nói thật lòng:
“Chúc anh mọi điều tốt lành.”
2
Gặp lại Giang Dã là hai tháng sau đó.
Lúc ấy tôi đã bán căn nhà anh để lại, mua một căn hộ hai phòng ngủ ở vị trí rất đẹp.
Dù nhỏ hơn trước nhiều, nhưng sống một mình lại không thấy trống trải.
Thêm vào đó, căn hộ mới có ban công đón ánh sáng rất tốt, tôi thường ngồi đó vẽ tranh cả buổi chiều.
Tối đến, tôi lại quay về nghề cũ – đi hát ở quán bar.
Nhìn đủ mọi kiểu người về đêm, tôi tìm cảm hứng cho nét cọ của mình.
Tối nay tôi đến giúp một người bạn, không ngờ lại tình cờ gặp Giang Dã.
Tôi ngồi trên sân khấu, anh ngồi bên dưới.
Khi ánh mắt chạm nhau, trong mắt anh là một sự bình thản đến lạ.
Chỉ là, trong lòng anh đang ôm một cô gái xinh đẹp tươi cười, nhưng không phải là Hạ Vãn Ý.
Chẳng lẽ Bạch Nguyệt Quang đã biến thành cơm thừa canh cặn?
Mà cũng nhanh thật đấy.
Tôi hát thêm hai bài nữa rồi xuống sân khấu đi vào nhà vệ sinh, thì thấy Giang Dã đang tựa vào cửa hút thuốc.
Hai tháng không gặp, nhất thời tôi không biết nên dùng câu chào nhạt nhẽo nào để mở lời.
Vẫn là anh quay sang nhìn tôi trước, giọng khàn khàn trong làn khói thuốc:
“Dạo này em sống ổn chứ?”
“Tốt lắm.”
Anh lại hỏi:
“Có thiếu tiền không?”
Tôi biết anh đang muốn hỏi vì sao tôi lại đi hát ở quán bar.
Bởi vì ngoài việc để lại nhà và xe, anh còn cho tôi một khoản tiền lớn, đủ để một người bình thường sống sung túc nửa đời còn lại.
Tôi không trả lời thẳng, chỉ mỉm cười nói: “Tiền thì có bao giờ là nhiều quá đâu?”
Giang Dã dụi tắt điếu thuốc, cười nhạt, giọng nói có chút lạnh lẽo: “Tôi quên mất, em vốn rất yêu tiền.”
3
Tôi và Giang Dã kết hôn, vốn dĩ là vì tiền.
Một năm trước, anh xảy ra xung đột với gia đình. Để phản kháng cuộc hôn nhân được sắp đặt, anh ngỏ lời cưới tôi – một người anh mới gặp lần đầu.
Cũng là một buổi tối như hôm nay, cũng là trong quán bar tôi đang hát.
Anh nói: “Em hát không tệ, nhìn cũng dễ chịu. Có muốn kết hôn với tôi để đối phó với gia đình không?”
Đổi lại, anh sẽ trả một khoản thù lao hậu hĩnh.
Khi đó tôi đang rất cần tiền, lại tham cái vẻ ngoài đẹp trai của anh, nên đồng ý ngay lập tức.
Tôi còn nhớ anh ngẩn người vài giây, sau đó cười đầy ẩn ý: “Lá gan cũng to đấy.”
Tôi cũng cười: “Dù sao tôi cũng chẳng thiệt gì.”
Sau này mới biết, khoản tiền này không dễ mà kiếm.
Tôi không thể hòa nhập vào giới của anh, đám công tử đó khinh thường xuất thân bình dân của tôi.
Có lần trong buổi tiệc, Giang Dã đi vệ sinh, một tên bạn anh say rượu cười nhạo tôi: “Nếu không phải vì Bạch Nguyệt Quang của cậu ấy đi du học chưa về, thì cái ghế Giang phu nhân làm gì tới lượt cô.”
Lúc đó tôi ngây thơ, chẳng biết sợ ai, nâng ly đáp lại: “Từng có thầy bói nói tôi là mệnh đại phú đại quý, nghe cậu nói vậy, xem ra đúng thật.”
Tên đó bị nghẹn tại chỗ.
Nhưng từ sau lần đó, tôi không bao giờ tham gia tiệc tùng với bạn anh nữa.
Không chỉ bạn bè anh, người nhà họ Giang cũng chưa bao giờ xem tôi ra gì.
Nghe nói mẹ anh từng nhắm một cô gái môn đăng hộ đối – một nhạc sĩ có tiếng – chứ không phải một “đứa vẽ vời vô danh” như tôi.
Hôm đó, trên đường từ biệt thự nhà họ Giang trở về, Giang Dã lần đầu tiên chủ động nắm tay tôi.
Anh nghiêng đầu, cười cợt như trấn an: “Lời mẹ tôi nói, đừng để tâm.”
Tôi liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau, trêu anh: “Anh không nói với gia đình là tôi cũng làm nghệ thuật sao?”
Anh mỉm cười, gật đầu ra vẻ nghiêm túc: “Là tôi sơ suất. Lần sau giới thiệu Giang phu nhân, nhất định sẽ thêm chức danh này.
Còn mẹ tôi thì thôi… tim bà yếu, tôi sợ bà sốc đến ngất.”
Giờ nghĩ lại, cuộc hôn nhân này đúng là có không ít tủi thân, nhưng cũng không phải quá khó chịu.
Vì Giang Dã cho tôi đủ nhiều.
Tôi và anh, vốn chỉ là mỗi người đều có thứ mình cần mà thôi.
4
Sau này, tôi gặp lại Giang Dã vài lần ở quán bar quen thuộc.
Vẫn là tôi trên sân khấu, anh ngồi dưới khán phòng.
Bàn của họ lúc nào cũng náo nhiệt, đầy người nói cười. Nhưng tôi luôn nhận ra anh – người duy nhất tách biệt khỏi sự ồn ào đó.
Giang Dã không lắc xúc xắc, không chơi bài.
Thỉnh thoảng nghiêng đầu cười nhẹ, đôi khi uống cạn ly rượu.
Chỉ là trong lòng mỗi lần lại có một cô gái khác nhau.
Nhưng không một ai xinh đẹp bằng Hạ Vãn Ý, cũng chẳng có khí chất kiêu sa như cô ấy.
Hạ Vãn Ý đâu rồi? Anh sống phóng túng thế này, không sợ cô ấy biết sao?
Tôi mải nghĩ, đến mức hát nhầm cả lời.
Người chơi guitar bên cạnh nhìn tôi một cái, ăn ý chuyển sang đoạn điệp khúc.
Tôi quay đầu lại nhìn khán phòng thì chạm ngay vào đôi mắt đen sâu thẳm ấy.
Giang Dã lười nhác hạ mi mắt, uống cạn ly rượu, rồi ôm lấy cô gái xinh đẹp bên cạnh rời đi.
Tôi thu ánh nhìn lại, tiếp tục hát bài tình ca u sầu:
“Chúng ta là hai điểm đi ngược chiều, kéo dài thành một đường thẳng không có điểm dừng.
Tình yêu ấy, không biết nông sâu, đảo lộn cả ngày đêm…”