Chương 1 - Khi Tình Yêu Chỉ Là Giấc Mộng

Tôi đã yêu Lâm Tự Nam ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh ta là người bạn thân nhất của anh trai tôi.

Tưởng rằng anh sẽ từ chối vì khoảng cách mười tuổi, nhưng vào sinh nhật hai mươi hai của tôi, anh lại chẳng hề do dự mà chiếm lấy tôi.

Tôi ở bên anh suốt năm năm. Khi tôi cẩn trọng hỏi liệu chúng tôi có thể công khai mối quan hệ hay không, anh chỉ cười rồi dẫn tôi đến một viện điều dưỡng.

Trong căn phòng hạng sang dành cho một người, có một cô gái xinh đẹp nhưng mong manh đang nằm đó—Tống Chi, bạnh nguyệt quang trong tim anh.

“Trì Ngư, tôi có thể vui đùa với em, bao lâu cũng được. Nhưng vợ tôi, chỉ có thể là cô ấy.”

Kiếp trước, tôi không tin tình yêu năm năm chỉ là một giấc mộng hư ảo. Tôi đã làm ầm ĩ, cương quyết không chia tay, khiến chuyện giữa chúng tôi bị phanh phui khắp nơi.

Sau cùng, bạch nguyệt quang của anh biết chuyện, trầm cảm mà 44. Lâm Tự Nam hận tôi đến tận xương tủy.

Khi tôi bị bắt cóc, anh ta lạnh lùng cắt đứt cuộc gọi cầu cứu tôi gọi về nhà, thản nhiên nhìn tôi bị giếc chếc nơi vùng núi hoang vắng, không ai hay biết.

Lần nữa mở mắt ra, tôi quay về đúng ngày anh ta đưa tôi đến viện điều dưỡng.

Lần này, tôi chỉ mỉm cười chúc phúc họ, rồi đặt vé máy bay ra nước ngoài.

1

“Cô ấy tên là Tống Chi, là người con gái tôi luôn giấu kín trong lòng.”

Tôi sững sờ nhìn cô gái gầy gò, yếu ớt trong căn phòng ấy, bên tai vang vọng giọng nói dịu dàng đến mức không tưởng của Lâm Tự Nam.

“Xin lỗi em, Trì Ngư. Là tôi đã không nói rõ ràng. Em mãi mãi là một sự tồn tại đặc biệt trong lòng tôi, nhưng tôi không thể cho em danh phận. Người duy nhất có thể trở thành vợ tôi, chỉ có thể là cô ấy.”

Những lời tàn nhẫn và hèn hạ ấy giáng mạnh vào tim tôi.

Kiếp trước, anh cũng đã nói y hệt như vậy.

Tôi đau đớn đến tận cùng, không thể tin rằng năm năm thanh xuân của mình, đối với người tôi yêu, chỉ là một trò tiêu khiển để xua đi nỗi cô đơn.

Tôi điên cuồng chất vấn anh, dựa vào đâu mà đối xử với tôi như thế?

Tôi từ chối lời đề nghị chia tay, làm ầm lên để cả thiên hạ đều biết mối quan hệ của chúng tôi.

Tống Chi bị dọa đến hoảng loạn, co rúm lại trong vòng tay anh, run rẩy như một con thú nhỏ đang sợ hãi.

Còn tôi, như một kẻ điên loạn mất trí, gào thét, nguyền rủa Lâm Tự Nam.

Anh dịu dàng vỗ về Tống Chi, kiên nhẫn giải thích:

“Chỉ là một cô em gái mắc chứng hoang tưởng mà thôi, Chi Chi đừng bận tâm.”

Những người xung quanh xì xào bàn tán, chỉ trỏ về phía tôi. Nhưng tôi chẳng màng, vẫn điên cuồng trút hết những uất ức trong lòng.

Nhưng lần này, tôi không sụp đổ.

Cũng không làm loạn.

Tôi chỉ cúi đầu, khẽ cười.

Khoảnh khắc cúi xuống, một giọt nước mắt cũng lặng lẽ rơi.

Lâm Tự Nam nhìn thấy giọt nước mắt ấy, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác.

“Cô ấy trở nên như thế này là vì tôi. Giang Trì Ngư, tôi mong em đừng kích động cô ấy. Mối quan hệ của chúng ta, tuyệt đối không thể để cô ấy biết!”

Thấy tôi vẫn im lặng, anh mặc định rằng tôi sẽ làm loạn.

Giọng điệu dần trở nên lạnh lùng và sắc bén hơn.

“Nếu anh trai em biết năm em hai mươi hai tuổi đã từ bỏ cơ hội ra nước ngoài chỉ vì tôi, em nghĩ anh ấy sẽ làm gì?”

“Trì Ngư, tôi mong rằng cả hai chúng ta đều có thể giữ chút thể diện…”

Tôi đột nhiên ngẩng đầu, cắt ngang lời anh.

“Tôi biết rồi, Lâm Tự Nam. Tôi chúc phúc cho hai người.”

“Chúng ta, chia tay đi.”

Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt mà mình từng đắm chìm không lối thoát.

Mắt thấy nụ cười nơi khóe môi anh chợt khựng lại.

Anh sững sờ.

“Em…”

Mấp máy môi, ánh mắt dò xét, cố tìm kiếm chút cảm xúc sụp đổ trên gương mặt tôi.

Đáng tiếc, tôi vô cùng bình tĩnh.

Cuối cùng, anh nuốt lại những lời định nói, dời ánh mắt về phía Tống Chi.

“… Em nghĩ thông suốt là tốt rồi.”

Tôi không muốn ở lại đây thêm nữa, vừa định quay người rời đi thì Tống Chi đã nhìn thấy chúng tôi.

“Tự Nam, anh đến thăm em à?”

Đôi mắt cô ấy, vốn ảm đạm, bỗng sáng lên một chút. Cô ấy bước từ phía cửa sổ lại gần.

Lâm Tự Nam lập tức tiến lên đón, cẩn thận vén mấy lọn tóc lòa xòa trước trán cô ra sau tai.

Tống Chi tò mò nhìn tôi, trong mắt có một tia không thiện cảm, dù rất khéo léo che giấu.

“Vị này là?”

Tôi lên tiếng trước khi Lâm Tự Nam kịp mở miệng:

“Tôi là em gái bạn thân của anh ấy. Nam ca nói muốn dẫn tôi đến gặp người phụ nữ anh ấy yêu nhất.”

Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Lâm Tự Nam tối đi vài phần, ánh mắt nhìn tôi trầm hẳn xuống.

Tống Chi khoác tay anh, như một sự khẳng định chủ quyền, vươn tay về phía tôi.

“Chào cô.”

Tôi không đáp lại cái bắt tay ấy, chỉ lùi lại vài bước, nhẹ nhàng mỉm cười.

“Hôm nay không quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước.”

Nói xong, tôi xoay người rời đi.

Sau lưng, giọng nói vui mừng của Tống Chi vang lên.

“A Nam, bác sĩ nói tuần sau em có thể xuất viện rồi. Bao năm qua vất vả cho anh phải đợi em rồi.”

2

Viện dưỡng lão nằm ở vùng ngoại ô xa xôi, muốn bắt xe, tôi phải đi bộ ra đến đường lớn.

Kiếp trước, tôi không chịu buông tay, hại chết Tống Chi, cũng hại chết chính mình.

Kiếp này, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Lấy điện thoại ra, tôi đặt vé máy bay đi nước ngoài vào thứ Hai tuần sau.

Sau khi cha mất, anh trai tiếp quản công ty trong nước.

Mẹ tôi sức khỏe không tốt, đang điều trị ở nước ngoài. Anh luôn mong tôi sang đó để chăm sóc bà.

Vì Lâm Tự Nam, tôi nhất quyết ở lại trong nước. Hai năm trước, mẹ phải trải qua một ca phẫu thuật lớn, suýt nữa không qua khỏi. Dù ân hận vô cùng, tôi vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện rời xa Lâm Tự Nam.

Bây giờ, đã đến lúc tôi nên làm tròn chữ hiếu.

Nếu không phải vì công ty trong nước không thể thiếu người, có lẽ anh tôi đã sớm đưa chuyện di cư vào kế hoạch.

Tôi không thể để người thân của mình bận lòng thêm nữa.

Đang mải suy nghĩ, một chiếc xe đột ngột dừng lại trước mặt tôi.

Cửa kính xe hạ xuống, để lộ gương mặt tối sầm của Lâm Tự Nam.

“Lên xe.”

Ở bên nhau năm năm, tôi quá hiểu anh.

Đây chính là dấu hiệu anh đang tức giận.

Nhưng mà, Lâm Tự Nam, anh lấy tư cách gì để giận tôi chứ?