Chương 4 - Khi Tình Yêu Chỉ Là Đồ Cũ

12

Hết giờ nghỉ, tôi mở hệ thống nghỉ việc, phát hiện tất cả quy trình đã hoàn tất.

Chỉ còn bước cuối cùng: tổng giám đốc xác nhận.

Cuối cùng cũng đến lúc này.

Tôi mở ngăn kéo, lấy ra lá đơn từ chức đã chuẩn bị từ lâu.

Đúng lúc đó, Đoạn Luật Minh trở lại văn phòng, không lâu sau liền gọi tôi vào.

Vừa vào phòng, tôi bắt gặp ánh mắt có chút phấn khởi của anh ta khi thấy tách cà phê trên bàn.

“Nghĩ thông rồi?” Anh ta hỏi.

Tôi nhếch môi cười lạnh.

“Đúng vậy, đã nghĩ rất thông suốt.”

Vừa nói, tôi vừa đưa đơn từ chức cho anh ta.

Sau khi đọc nội dung, anh ta im lặng thật lâu, rồi mới lên tiếng.

“Hạ Hạ, em định làm loạn đến khi nào đây?”

Tôi bình tĩnh đáp:

“Tôi không hề làm loạn, tôi nghiêm túc đấy. Đơn từ chức cũng đã hoàn tất, chỉ còn đợi tổng giám đốc xác nhận thôi.”

Đoạn Luật Minh cười nhạt, ánh mắt chứa đầy sự coi thường.

“Rời khỏi tôi, em có thể đi đâu?”

Trước đây, khi nghe những lời này, có lẽ tôi sẽ hoài nghi chính mình.

Nhưng giờ đây, tôi nhớ lại bữa tiệc hôm ấy…

Nhiều người đã chủ động mời gọi tôi, những tấm danh thiếp vẫn còn đặt trong nhà tôi.

Tôi mỉm cười.

“Trời cao biển rộng, chim bay tự do.”

Rồi tôi chỉ vào tách cà phê trước mặt anh ta.

“Còn nữa, đây là do Tĩnh Quân pha cho anh đấy.”

Dứt lời, tôi xoay người rời khỏi văn phòng.

Trở lại chỗ ngồi, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Nhiều đồng nghiệp thấy vậy liền tới hỏi thăm.

Tôi không giải thích quá nhiều, chỉ nhận lấy những lời chúc từ họ.

Cuối cùng, khi bước ra khỏi công ty…

Dù đã kiên cường đến mức nào, nước mắt tôi vẫn rơi xuống.

Những năm tháng ở đây, lý do níu giữ tôi không chỉ có mỗi Đoạn Luật Minh.

Tôi đã trải qua một giai đoạn quan trọng của cuộc đời tại nơi này, cũng từng có không ít khoảnh khắc vinh quang thuộc về mình.

Nhưng bây giờ, đã đến lúc nói lời tạm biệt.

Trên đường về nhà, ngồi trong chiếc taxi, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn từ Lục Phong.

Là một tập tin.

Tôi mở ra xem, đó là bản giới thiệu về một công ty mới được thành lập chưa lâu.

“Em có hứng thú làm đối tác của tôi không?” – Lục Phong hỏi.

13

Lục Phong chủ động tìm gặp tôi, chân thành chia sẻ về kế hoạch của anh ấy.

Anh ta muốn tách khỏi gia tộc, tự mình gây dựng sự nghiệp riêng.

Anh ấy đánh giá cao năng lực làm việc và giao tiếp của tôi.

Còn tôi, tôi nhìn thấy ở anh ấy một nền tảng vững chắc và cơ hội trở thành một đối tác thực sự.

Chúng tôi nhanh chóng đạt được thỏa thuận.

Từ đó, công ty do chúng tôi cùng sáng lập phát triển vô cùng thuận lợi.

Tôi có đội ngũ của riêng mình, có trợ lý hỗ trợ, có nhiều đối tác kinh doanh.

Tôi nhận ra rằng, khi một người có tiếng nói và quyền lực, không ai dám coi thường hay lấy mình ra làm trò cười trong những buổi tiệc xã giao nữa.

Họ biết tôi không uống rượu, vậy nên chẳng ai dám ép buộc hay cố tình chuốc rượu tôi.

Cứ như vậy, tôi dần dần không còn nghĩ đến Đoạn Luật Minh, cũng chẳng còn bận tâm đến những năm tháng tôi từng vì anh ta mà đánh mất chính mình.

Ngồi trong phòng VIP của một câu lạc bộ, thưởng thức nước ép trái cây, nghe những bản nhạc du dương, tôi chợt nhận ra…

Quá khứ của mình từng tẻ nhạt biết bao.

Thế giới khi đó của tôi nhỏ bé đến mức chỉ xoay quanh một người đàn ông.

Trời cao biển rộng, chim bay tự do.

Vậy mà trước kia tôi lại ngốc nghếch, cam tâm tình nguyện làm chú chim hoàng yến bị nhốt trong lồng của Đoạn Luật Minh.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn nghe được tin tức về Đoạn Luật Minh và Dư Tĩnh Quân qua những buổi tiệc tùng.

Nghe nói Dư Tĩnh Quân sắp kết hôn.

Nhưng chồng tương lai của cô ta… không phải Đoạn Luật Minh.

Nhà họ Dư muốn mở rộng thị trường ra nước ngoài, vậy nên họ sắp xếp cho cô ta kết hôn với một thiếu gia giàu có ở Hồng Kông.

Còn lời cô ta từng khoe khoang về việc sẽ tiếp quản tập đoàn gia đình?

Chỉ là nói cho vui thôi.

Nhà họ Dư còn nhiều người tài giỏi, một bông hoa bình phong như cô ta hoàn toàn không có cửa tranh giành quyền lực.

Thế là, tình cảm giữa cô ta và Đoạn Luật Minh cũng đứt gánh giữa đường.

Mọi người trên bàn tiệc bàn tán về chuyện này như một trò cười.

Tôi không nói gì, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà cười thầm.

Ngày xưa, Đoạn Luật Minh từng nói “Trong lòng tôi, người vợ duy nhất chỉ có Dư Tĩnh Quân.”

Rốt cuộc, tất cả cũng chỉ là lời nói trong cơn mê muội mà thôi.

Cuối cùng, anh ta cũng phải cúi đầu trước thực tế.

Tôi không phải chưa từng nhận được tin nhắn từ Đoạn Luật Minh.

Nhưng mỗi lần điện thoại đổ chuông, tôi lập tức chặn số, xóa bỏ liên lạc.

Dù vậy, thế giới kinh doanh nhỏ bé hơn tôi tưởng.

Cuối cùng, tôi vẫn gặp lại anh ta tại một buổi đấu thầu đất.

14

Lúc đó, tôi không còn là trợ lý của anh ta nữa.

Tôi đứng bên cạnh trợ lý riêng của mình – một chàng trai trẻ trung, cao lớn và tràn đầy nhiệt huyết.

Đoạn Luật Minh bước tới, chủ động chào hỏi.

“Tổng giám đốc Hạ.”

Tôi bình thản mỉm cười.

“Tổng giám đốc Đoạn, lâu rồi không gặp.”

“Ừ, đúng là rất lâu không gặp.”

Anh ta ngập ngừng một lát, rồi hỏi:

“Dạo này em thế nào?”

Tôi điềm nhiên đáp:

“Rất tốt. Còn anh?”

Ánh mắt anh ta trầm xuống.

“Anh không ổn…”

Anh ta còn muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc đó, buổi đấu thầu chính thức bắt đầu.

Tôi lập tức ra hiệu cho anh ta im lặng, rồi tập trung toàn bộ sự chú ý vào cuộc đấu giá.

Tôi không biết công ty của Đoạn Luật Minh tham gia đấu thầu với mục đích gì.

Nhưng với tôi, đây là bước đệm quan trọng giúp công ty của tôi và Lục Phong vươn lên một tầm cao mới.

Tôi nhất định phải giành được hợp đồng này.

Mang theo quyết tâm ấy, tôi kiên trì theo sát cuộc đấu giá cho đến khoảnh khắc kết quả được công bố.