Chương 6 - Khi Tình Yêu Biến Thành Đau Khổ
【Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…】
Gọi ba lần liền, vẫn cùng một câu trả lời.
Anh ta bị chặn số.
Tống Ngôn Thâm thực sự hoảng rồi.
Anh ta ra lệnh cho trợ lý:
“Đi điều tra ngay xem Kiến Ninh đang ở đâu.”
Đồng thời cầm lấy chìa khóa xe, lao khỏi văn phòng.
“Tôi phải gặp An Miên. Chuyện này, nhất định phải làm rõ.”
Tại nhà cũ, An Miên đang đứng tỉa hoa trong sân sau, điện thoại để bên cạnh, miệng ngân nga hát, bước chân nhẹ nhàng, đắc ý tận hưởng chiến thắng cướp được từ tay tôi.
“Tiểu thư, Tổng giám đốc Tống đột nhiên quay về! Đang đi về phía này!”
“Cái gì?”
Câu này khiến An Miên lập tức hoảng loạn.
Cô ta vội vàng hô to:
“Giờ này sao anh Ngôn Thâm lại về?!”
“Mau! Mau đẩy xe lăn của tôi qua đây!”
Khi An Miên vừa ngồi lên xe lăn, Tống Ngôn Thâm đã đến nơi.
Cô ta mỉm cười ngọt ngào, nghe tiếng bước chân vội vã sau lưng liền điều khiển xe lăn quay lại, ngạc nhiên nói:
“Anh Ngôn Thâm, sao giờ này anh lại về? Có quên gì ở công ty à?”
“Hôm nay trời nắng đẹp quá, em mượn công nhân cây kéo để cắt tỉa một chút mấy bông hoa.”
Ánh mắt Tống Ngôn Thâm rơi lên đôi chân của cô ta.
Gương mặt không lộ cảm xúc.
“Chân em sao rồi?”
An Miên có chút chột dạ, theo phản xạ sờ chân, đáp:
“Cũng… cũng ổn rồi.”
“Bị chị Kiến Ninh đẩy xuống nước, chắc từ nay trở đi gặp trời mưa sẽ đau nhức khớp gối hơn thôi. Nhưng chỉ cần có anh Ngôn Thâm bên cạnh, đau mấy em cũng chịu được.”
Tống Ngôn Thâm cười.
Là một nụ cười quái dị, khiến An Miên bắt đầu thấy bất an.
Anh ta chậm rãi bước đến gần giá treo kéo cắt cành.
Cây kéo được đặt rất cao — ngang tầm ngực Tống Ngôn Thâm, người bình thường với tay được. Nhưng An Miên ngồi xe lăn thì tuyệt đối không thể với tới.
Nhận ra điều này, ánh mắt Tống Ngôn Thâm càng thêm sâu thẳm.
Anh lặp lại câu nói của cô ta:
“Có anh ở bên, đau cỡ nào cũng không sợ?”
An Miên gật đầu, còn chủ động đẩy xe lăn tiến lại gần, nắm tay anh ta:
“Đúng thế. Chỉ cần có anh, em không sợ gì cả.”
Tống Ngôn Thâm nhìn bàn tay cô ta đang nắm lấy mình, lần này không né tránh.
Mà là…
Đột ngột cầm kéo lên, lao thẳng về phía đôi chân của An Miên.
Trong tích tắc, bản năng sinh tồn trỗi dậy.
An Miên hét thất thanh, bật khỏi xe lăn, tránh né theo phản xạ:
“Á—Á!!”
Cô ta đứng lên.
6
Chỉ cách một bước, An Miên kinh hãi nhìn Tống Ngôn Thâm.
Ánh mắt anh ta giận dữ cực độ, găm chặt vào cô ta. Giọng trầm thấp:
“Cô lừa tôi?”
An Miên chết lặng.
Nghe vậy, mới như bừng tỉnh, vội cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Hỏng rồi!
Cô ta lập tức bám lấy giá treo, cố làm bộ hai chân vô lực, cuống quýt giải thích:
“Không, không phải vậy đâu, anh Ngôn Thâm…”
“Em… em cố gắng phục hồi chức năng để xứng với anh! Bác sĩ nói tuy tình trạng em nặng, nhưng vẫn có hy vọng! Có thể gần đây em cố gắng, cộng với việc anh luôn bên em, nên em mới có tiến triển thế này…”
Chát!
Tống Ngôn Thâm giơ tay, tát mạnh An Miên ngã nhào xuống đất.
Nếu còn tin lời cô ta lúc này, anh ta chính là tên ngốc thật sự.
Anh cúi xuống, nắm chặt tóc cô ta, lạnh lùng cảnh cáo:
“Trước khi tôi làm rõ mọi chuyện — câm miệng lại!”
“Tôi ghét nhất bị người khác lừa.”
“Tôi sẽ gọi bác sĩ chuyên môn đến kiểm tra cho cô. Nếu dám gạt tôi—”
“An Miên, kết cục của cô còn thảm hơn liệt hai chân!”
Sau đó, An Miên bị lệnh giam lỏng.
Tống Ngôn Thâm lao thẳng xe đến căn nhà chúng tôi từng sống chung.
Vừa vào cửa đã cuống cuồng tìm kiếm:
“Kiến Ninh?”