Chương 8 - Khi Tình Yêu Biến Thành Cuộc Chiến
“Cảm ơn.”
22
Nửa năm sau, tôi đứng trên bục chính của “Hội nghị Phụ nữ trong Công nghệ”, phía dưới là biển người dày đặc.
Ngồi phía dưới là CEO, CTO của các tập đoàn công nghệ lớn, cùng vô số lập trình viên trẻ ngưỡng mộ.
“Cô Tô Niệm, xin hỏi cô đã làm thế nào để từ một ‘bà nội trợ’ trở thành nữ thần công nghệ được cả ngành chú ý như hôm nay?”
Câu hỏi của MC khiến khán phòng vang lên tràng pháo tay nhiệt liệt.
Tôi mỉm cười nhẹ, hướng mắt về ống kính:
“Thật ra, tôi chưa bao giờ là một bà nội trợ đúng nghĩa. Tôi chỉ từng chọn cách tạm cất giấu ánh sáng của mình, để thành toàn cho một người không xứng đáng.”
“Bây giờ, tôi chỉ là đang trở lại làm chính mình mà thôi.”
Dưới khán đài, tiếng vỗ tay vang rền như sấm.
Cuộc “tái ngộ” bất ngờ
Bài diễn thuyết kết thúc, trợ lý Tiểu Lưu hớn hở chạy tới:
“Tô Tổng, cô lại nổi trên mạng rồi! Đoạn vừa rồi đã được cắt thành video ngắn, lượt xem đã vượt mười triệu!”
Cô ấy đưa điện thoại cho tôi, trên màn hình là hàng loạt bình luận khen ngợi:
“Chị gái quá đỉnh! Đây mới là hình mẫu phụ nữ độc lập thực sự!”
“Cô giáo Tô Niệm chính là người định hướng cuộc đời tôi!”
“Đồ đàn ông tồi Trần Mặc có thấy không? Đây chính là kho báu mà anh bỏ lỡ!”
Đúng lúc đó, Tiểu Lưu bỗng “ối” một tiếng: “Tô Tổng, cô xem tấm ảnh này…”
Tôi nhận lấy điện thoại, trên màn hình là một bức ảnh do dân mạng chụp lén, đang lan truyền chóng mặt trong một nhóm tám chuyện.
Địa điểm trong ảnh là một quán ăn rẻ tiền, tồi tàn ở một thị trấn nhỏ.
Nhân vật chính trong ảnh — Trần Mặc.
Anh ta trong ảnh khác hẳn ngày xưa.
Trên người là bộ đồng phục phục vụ dính đầy dầu mỡ, tay bưng một khay đồ ăn thừa, lom khom rón rén tiến đến bàn khách.
Khuôn mặt từng đầy kiêu ngạo, giờ chỉ còn lại sự mệt mỏi và trống rỗng.
Trớ trêu thay, phía sau anh ta là chiếc tivi cũ kỹ đang phát lại video bài diễn thuyết của tôi.
Dưới màn hình, hàng chữ chạy nổi bật — “Tô Niệm: Từ thiên tài công nghệ đến nữ hoàng thương trường”.
Góc chụp thật khéo — vừa lúc anh ta ngẩng đầu, “gặp mắt” tôi trong màn hình tỏa sáng.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh ta đầy kinh ngạc, đau đớn, và tuyệt vọng sâu thẳm.
23
Bức ảnh nhanh chóng bùng nổ trên mạng.
Bình luận của dân mạng tràn ngập mỉa mai:
“Ha ha ha, đây chính là thằng bỏ rơi Tô Niệm đấy à?”
“Từ giám đốc kỹ thuật thành bồi bàn quán ăn… cú rơi tự do này mạnh thật.”
“Tô Niệm giờ lương năm cả chục triệu, hắn lương tháng ba ngàn. So sánh quá hoàn hảo!”
“Đàn ông tồi thì kết cục phải như vậy!”
Người rảnh rỗi còn đào ra nhiều chi tiết hơn:
Trần Mặc vì gian lận kỹ thuật bị cả ngành cấm cửa, không thể kiếm nổi một công việc liên quan đến công nghệ.
Mang trên mình khoản nợ khổng lồ, hắn chỉ có thể trốn về thị trấn nhỏ làm việc vặt.
Giang Tư Tư đã sớm chạy theo một thiếu gia giàu có khác, còn khoe khoang siêu xe của bạn trai mới trên mạng xã hội.
Cha mẹ hắn cũng vì áp lực dư luận mà cắt đứt liên lạc.
24
“Tô Tổng,” Tiểu Lưu dè dặt hỏi, “cô thấy những thứ này… có thấy tội nghiệp hắn không?”
Tôi khẽ cười, trả lại điện thoại:
“Tội nghiệp? Tiểu Lưu, cô có biết ba năm trước, khi tôi đưa mã nguồn ‘Hệ thống Thiên Khu’ cho hắn, tôi đã nói gì không?”
Tiểu Lưu lắc đầu.
“Tôi nói: ‘Trần Mặc, hệ thống này có thể thay đổi cuộc đời chúng ta. Em hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn.’”
Tôi nhìn ra khung cảnh đêm ngoài cửa sổ, giọng vẫn bình thản:
“Còn hắn trả lời thế nào? Hắn nói: ‘Niệm Niệm, em đừng nghĩ nhiều, chỉ cần làm tốt bổn phận bà nội trợ. Chuyện kỹ thuật cứ để đàn ông lo.’”
“Giờ cô còn thấy tôi nên thương hại hắn không?”
Lúc này, điện thoại cá nhân của tôi vang lên. Người gọi — ba.
“Niệm Niệm,” giọng ông mang theo niềm tự hào chưa từng có, “ba vừa xem bài diễn thuyết của con.”
Tôi im lặng chờ ông nói tiếp.
“Ba muốn xin lỗi con vì lời ba nói ba năm trước. Khi đó ba bảo con ‘gả cho gà thì theo gà’, là ba sai rồi.”
“Giờ ba đã hiểu, con chưa bao giờ cần dựa vào ai. Con chính là mặt trời của riêng mình.”
Cúp máy, tôi bước đến trước khung cửa sổ sát đất.
Bên ngoài là ánh đèn lộng lẫy của thành phố phồn hoa.
Ở đâu đó trong góc tối của nơi này, kẻ từng kiêu căng ngạo mạn — Trần Mặc — đang khom lưng vì vài chục tệ tiền tip.
Đó là cái giá của lựa chọn.
Hắn chọn kiêu ngạo và phản bội, chọn ăn cắp và lừa dối.
Còn tôi chọn kiên định và bứt phá, chọn nhân phẩm và trí tuệ.
Thời gian là vị thẩm phán công bằng nhất.
Nó cho mỗi người kết cục mà họ xứng đáng nhận.
Tôi mỉm cười nâng ly champagne, khẽ nói với bầu trời đêm:
“Trần Mặc, cảm ơn anh đã để tôi thấy, thì ra tôi có thể sống rực rỡ đến thế.”
“Chúc anh tìm thấy sự bình yên trong thế giới thuộc về mình.”
“Bởi vì, chúng ta sẽ không bao giờ còn giao nhau nữa.”
Ánh đèn thành phố rực rỡ ngoài kia — đó là thế giới của những người mạnh mẽ.