Chương 8 - Khi Tình Yêu Biến Mất

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Người ta liệm xác còn được một hai ngàn, mày thì sao? Quỳ nửa ngày được một trăm! Nói thật nhé, không làm được thì đi bán thân đi cho nhanh!”

Câu ấy khiến Lục Hựu Đình bùng nổ. Cả hai lao vào đánh nhau ngay cửa khu khám thai.

“Đ** con mẹ mày, đồ đàn bà chua ngoa! Tao không sống với mày nữa, đứa bé bỏ quách đi cho rồi!”

“Tất cả là tại mày! Nếu không phải mày đắc tội với Yên Tâm, tao có phải từ tổng tài rơi xuống đáy đâu? Mày là sao chổi hại đời tao!”

“Mày còn mặt mũi nói! Chính mày giả vờ ung thư máu để lừa tiểu thư nhà Tổng tư lệnh liệm xác nuôi mày sáu năm. Giờ bệnh thật, đúng là báo ứng!”

“Đứa con này hôm nay tao không bỏ! Nói thật cho mày biết, nó không phải con của mày. Mày liệm xác bấy lâu là đang nuôi con người khác, ha ha!”

“Hạ Tình, đồ đê tiện! Tao liều mạng với mày!”

Màn kịch ấy khép lại bằng việc Lục Hựu Đình được đưa vào ICU cấp cứu, sinh mạng treo chỉ mành.

Vài ngày sau, tôi khoác lên mình chiếc váy cưới do nhà thiết kế hàng đầu nước Pháp đích thân may đo, bước vào lễ đường trong tiếng nhạc du dương.

Tay tôi nắm lấy tay cha, từng bước đi giữa hai hàng ánh sáng.

Ông cụ vừa khóc vừa cười, giọng nghẹn ngào mà đầy vui mừng:

“Yên Yên à, bao năm nay cha vừa làm cha vừa làm mẹ, cuối cùng cũng có thể trao con cho hạnh phúc của đời mình.”

Cố Triều Dã đón lấy tay tôi, mắt anh chứa đầy dịu dàng, nghiêm túc nói:

“Cha cứ yên tâm. Con thề bằng cả sinh mệnh, sẽ dùng cả đời để yêu thương cô ấy.

Từ nay, trên thế gian này lại có thêm một người cùng cha yêu thương cô ấy.”

Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò, tiếng giục hôn vang rộn rã.

Trong khoảnh khắc ấy, khóe mắt tôi thoáng bắt gặp một bóng người lặng lẽ trong góc hội trường, dáng vẻ tiều tụy, ánh mắt trống rỗng.

Là Lục Hựu Đình.

Nghi lễ kết thúc, cả khán phòng vỗ tay như sấm.

Sau này, tôi thấy trên bản tin truyền hình:

“#Một người đàn ông giết chết vợ trong căn phòng trọ rồi tự sát.

Được biết hắn mắc bệnh ung thư máu giai đoạn cuối, nghi do bi quan mà trả thù cuộc đời.”

Không lâu sau, tôi nhận được một bức thư tay của hắn.

“Yên Tâm, người con gái anh yêu nhất.

Chỉ đến khi mất em, anh mới hiểu mình đã yêu sâu đến nhường nào, nhưng tất cả đã muộn.

Khi em đọc được thư này, anh đã không còn.

Sáu năm bên em là những ngày hạnh phúc nhất đời anh.

Yêu em, anh không hối tiếc.

Nếu có kiếp sau, mong em hãy cho anh một cơ hội.”

Một đôi tay ấm áp kéo tôi vào lòng, giọng Cố Triều Dã hơi ghen tuông, pha chút chua chát:

“Thế nào, lại thấy thương hắn à?”

Tôi khẽ lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng đang rọi vàng thế giới:

“Không… chỉ là có chút cảm khái thôi.

Hắn tự dệt kén mà chết, chẳng ai hại hắn cả.”

Ánh sáng dịu dàng phủ xuống, chiếu rọi mọi góc tối trong lòng tôi.

Còn tôi, đã có người ôm trọn cả ánh sáng ấy cho mình.

Tương lai của tôi, từ đây sẽ rực rỡ và huy hoàng hơn bao giờ hết.

(hết)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)