Chương 6 - Khi Tình Yêu Biến Mất

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hắn bắt đầu rưng rưng:

“Hóa ra ông trời thương ta đến vậy. Em là con gái Tổng tư lệnh mà chưa từng dựa vào gia đình, tự mình đi liệm xác kiếm tiền chữa bệnh cho anh, đây là thiên ý tác hợp cho chúng ta.”

“Yên Tâm, em bằng lòng quay lại bên anh chứ?”

Sự trơ tráo của hắn khiến tôi buồn nôn.

Bàn tay Cố Triều Dã trên vai tôi siết chặt. Chưa đợi tôi mở miệng, anh đã nói thay:

“Cô ấy không đồng ý!”

“Tôi chữa bệnh cho anh? Xin hỏi ‘Tổng Lục’ bị ung thư máu giai đoạn cuối à? Tôi có tiền, giờ đi mổ luôn nhé.”, tôi nói một hơi.

Cố Triều Dã nắm lấy hắn định kéo đi bệnh viện, hắn vội cười gượng giật tay ra:

“Đó… chỉ là kế quyền biến thôi mà. Cũng vì tôi quá yêu em, muốn thử lòng em có thật tâm không.”

“Nhờ sáu năm em cống hiến, giờ tôi càng chắc, chúng ta đúng là trời sinh một cặp.”

Tôi ghê tởm đến suýt nôn, không còn kiên nhẫn:

“Trời sinh cái mẹ anh! Anh giả bệnh lừa tôi sáu năm thấy vui không?”

“Anh giả nghèo giả bệnh, đem tiền tôi liệm xác vất vả dành dụm đi thưởng cho đám bạn; còn di vật của mẹ tôi, anh hào phóng tặng cho bạch nguyệt quang của mình, chỉ để Hạ Tình hả giận. Lục Hựu Đình, anh đúng là đồ rác rưởi.”

“Anh với Hạ Tình mới xứng đôi đồ rác rưởi. Chúc hai người hạnh phúc, khóa chết với nhau cho rồi.”

Lời tôi vang dội, từng chữ rơi thẳng vào tai mọi người.

Hạ Tình vẫn cứng miệng:

“Ai biết đó là di vật mẹ cô? Lục ca ca tặng tôi, tôi không thích thì vứt.”

“Cô dám vứt… di vật của mẹ?”, cha tôi rền giọng, áp lực như muốn nghiền nát không khí.

Hạ Tình liều mạng:

“Vứt thì sao? Đồ của một đứa con gái liệm xác, lỡ mang điềm xui—”

“Bốp!”

Cố Triều Dã tát lệch đầu cô ta:

“Còn dám bất kính với mẹ, tôi cắt lưỡi cô!”

Hạ Tình run bần bật, cứng họng, chỉ còn trừng tôi bằng ánh mắt độc địa.

Đúng lúc ấy, quản gia, vẫn chưa hiểu chuyện, bưng hóa đơn ra:

“Hồi nãy ai bảo thống kê thiệt hại hoa kiểng, tổng cộng chín mươi lăm triệu.”

Lục Hựu Đình gượng cười:

“Bác Trương… cái này… để tôi.”

7

Quản gia khăng khăng:

“Sao để cậu Lục gánh? Chẳng phải cậu vừa nói con tiện kia làm hỏng sao? Để cô ta đền.”

Cha tôi trầm giọng:

“Gửi hóa đơn vào máy tôi. Tôi sẽ thanh toán đủ.”

“Nhưng trước khi bồi thường, nhà họ Trang chúng tôi không dễ bắt nạt. Chẳng phải nên làm rõ đầu đuôi đã sao?”

Chẳng mấy chốc, Cố Triều Dã đã lấy về bản camera.

Trong video, hiện rõ Lục Hựu Đình và Hạ Tình nhục mạ tôi, xô đẩy tôi, ép tôi quỳ, còn nhét cánh hoa lẫn gai vào miệng tôi.

Ánh mắt Cố Triều Dã quét qua đám tay chân, cuối cùng dừng trên Lục Hựu Đình và Hạ Tình:

“Vừa rồi chính các người bắt vị hôn thê của tôi quỳ xuống ăn hoa à?”

“Vị… hôn thê?”, Lục Hựu Đình run rẩy nhìn tôi.

“Yên Tâm, rõ ràng anh mới là bạn trai em, sao em có thể là vị hôn thê của hắn?”

Tôi đáp trả sòng phẳng:

“Lục Hựu Đình, anh chỉ là một tay nhà giàu hạng xoàng, cũng xứng với tôi sao?”

Tôi khoác tay Cố Triều Dã:

“Xin lỗi, anh ấy mới là vị hôn phu của tôi. Anh không xứng.”

Lục Hựu Đình như bị rút cạn sức lực, ngã phịch xuống đất.

Còn Cố Triều Dã, được “chính danh”, thì phấn chấn khác thường:

“Vừa rồi ai ức hiếp mẹ— à không, Yên Tâm ấy nhỉ? Mày, mày, mày… và mày. Không phải thích nuốt cánh hoa lắm sao?

Tao cho chúng mày nuốt cho đã!”

Mỗi hai người bị áp giải một tốp, tất cả đều quỳ rạp xuống nền nhà, nhục nhã lặp lại y hệt những gì tôi vừa phải chịu, như chó.

“Nuốt đi!”

Cố Triều Dã ra lệnh, chẳng ai dám trái.

Từng đứa thè lưỡi liếm những cánh hoa vương trên sàn; gai đâm tóe máu mà không dám rên một tiếng.

Hạ Tình khóc lóc thảm thiết:

“Lục ca ca, cứu em với…”

Đổi lại, chỉ là tiếng quát mắng:

“Đồ tiện nhân, mưu kế hay ho của cô đấy! Giờ thì hỏng cả rồi!”

Không bao lâu, nền nhà nhà họ Bùi bị chúng liếm sạch bóng, còn loáng ánh phản quang.

Chúng bị quẳng xuống đất như mấy con chó chết.

Lục Hựu Đình vẫn chưa buông tha:

“Yên Tâm, như vậy em hài lòng chưa?”

“Vậy… cho anh thêm một cơ hội được không? Sáu năm tình cảm, anh không tin em hoàn toàn chưa từng thật lòng.”

Tôi quay lưng, giọng ghê tởm:

“Con chó nào đang sủa thế, chói tai quá.”

Trước khi rời đi, cha tôi ném lại một câu:

“Lục Hựu Đình phải không? Nhà họ Lục mấy năm nay vươn vòi hơi quá. Đến lúc biết thu mình rồi.”

Chỉ một câu khiến cả nhà chủ, họ Bùi, cũng run rẩy.

Bùi Thiếu Nghiệp lập tức quyết định:

“Người đâu, lôi mấy kẻ này ra khỏi cửa.”

“Còn nữa, truyền lệnh xuống: chấm dứt ngay mọi dự án với nhà họ Lục, vĩnh viễn không hợp tác.”

Đám Lục Hựu Đình bị vác cổ quẳng ra ngoài như quăng xác.

Trước khi bị ném đi, hắn ngoái lại nhìn tôi: kinh hãi, tức giận, hối hận… và một thứ cảm xúc mơ hồ khó gọi tên.

Tôi không còn rảnh bận tâm.

Bị quẳng ra cửa, Hạ Tình vẫn cằn nhằn:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)