Chương 7 - Khi Tình Đầu Cướp Mất Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh vô tội nhìn tôi: “Bảo bối, em rúc vào người anh cọ tới cọ lui, đàn ông nào chịu nổi?”

“Nhưng cũng không thể lấy… lấy cái đó của em…” Tôi giận đến nói lắp.

Anh tranh thủ hôn trộm một cái: “Vậy lần sau để em gọi em giúp luôn nha?” Ngón tay còn khều dây áo ngủ của tôi đầy ẩn ý.

Tôi đỏ từ đầu đến chân, quay người định chạy.

Chạy chưa được hai bước đã bị anh kéo lại: “Chạy gì mà chạy?”

“Buông ra!” Tôi vùng vẫy.

Anh lại bật cười: “Không phải đang đi vệ sinh à?”

Khi quay lại giường, tôi nằm nép sát mép, khoảng giữa đủ chỗ cho hai người nữa.

Phó Vân Thâm chỉ cần duỗi tay là kéo tôi vào lòng, còn không biết xấu hổ chui đầu vào cổ tôi: “Lạnh quá…”

Nhưng người anh nóng như lò sưởi!

Tôi giãy giụa trong lòng anh, lại bị anh giữ chặt eo: “Còn động đậy nữa là thật có chuyện đấy.”

“Vậy thì buông tay ra đi!”

Anh cúi đầu, cắn nhẹ lên cổ tôi, giọng khàn khàn: “Anh cam tâm tình nguyện chịu khổ này.”

08.

Tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm úp lên người Phó Vân Thâm như một con gấu túi.

Cổ áo ngủ rộng mở, tay ai đó còn trắng trợn luồn vào ôm lấy eo tôi.

Tôi lập tức véo mạnh vào phần thịt mềm bên hông anh.

“Á…”

Anh nhíu mày mở mắt, giọng vẫn còn khàn khàn: “Buổi sáng tốt lành…”

“Bỏ cái tay ra!”

Anh lầu bầu ừ một tiếng, nhưng ngón tay lại rất không thành thật mà bóp thêm một cái.

Tôi vừa định giơ chân đá thì đã bị anh giữ chặt cổ chân.

“Đá chỗ này là không được đâu.” Anh cười gian, dùng đầu gối đẩy hai chân tôi ra, “Nó liên quan đến hạnh phúc nửa đời còn lại của em đấy.”

Anh còn nắm tay tôi đặt lên cơ bụng: “Hay là… sờ lại cho công bằng?”

Tôi trợn mắt lườm anh, không thèm đáp.

Véo thêm phát nữa vào eo anh: “Phó Vân Thâm, mặt anh làm bằng tường thành à?”

Anh bật cười, cả lồng ngực rung nhẹ: “Giờ mới biết à?”

Thấy quầng thâm dưới mắt anh, nhớ ra tối qua anh gần như không ngủ, tôi chột dạ, không nỡ gây nữa.

Kết quả, anh được đà làm tới, còn nắm tay tôi cười hì hì: “Bảo bối, hình như nó… không nghe lời nữa rồi.”

Vừa nói vừa dắt tay tôi xuống dưới.

Tôi cảm giác cả người sắp bốc cháy.

Ai cũng nói đàn ông buổi sáng là thời điểm nguy hiểm nhất, tôi vội rút tay lại: “Anh… anh tự vào phòng tắm mà giải quyết đi…”

Phó Vân Thâm lại càng kề sát, giọng khàn đặc mang theo hơi thở nóng rực bên tai: “Không muốn.”

“Hôm nay… chỉ một lần thôi, thử xem nha?”

“Không… không được…” Tôi run giọng lắc đầu, “Em… em không…”

Chưa kịp nói xong, anh đã cười khẽ, bế thẳng tôi lên đặt lên bồn rửa mặt, hai tay mạnh mẽ giam tôi trong vòng tay.

Tám múi cơ bụng gần ngay trước mắt, tôi bất giác nhìn xuống dưới.

Chỗ ấy đã lộ rõ hình dạng, căng tức đến dọa người.

Phó Vân Thâm liếc theo ánh nhìn của tôi, khóe môi cong lên, cười lười nhác: “Bảo bối, em nôn nóng vậy sao?”

Tôi vội lấy tay bịt miệng anh: “Anh nói linh tinh cái gì đó! Im đi!”

Anh cười sâu hơn, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay tôi: “Ừ, là anh gấp.”

Trong phòng tắm, Phó Vân Thâm đang cầm tay tôi rửa sạch dưới dòng nước ấm.

Tôi dựa vào ngực anh thở hổn hển, môi vừa tê vừa sưng, mắt đỏ hoe như con thỏ nhỏ.

“Anh chỉ biết bắt nạt em thôi…” Tôi vừa khóc vừa càu nhàu.

Anh một tay vỗ lưng tôi nhẹ nhẹ, tay kia dùng ngón cái lau nước mắt ở khóe mắt tôi, cười bất đắc dĩ mà cũng đầy cưng chiều.

Anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu tôi: “Khóc nữa là anh lại bắt nạt đấy.”

Tôi đỏ mắt chìa tay: “Bế em xuống đi.”

Phó Vân Thâm một tay kẹp nách tôi bế xuống, rồi lấy khăn mặt lau mặt cho tôi thật nhẹ nhàng.

Lau xong lại không nhịn được hôn một cái.

Còn bóp má tôi, trêu chọc: “Sao bảo bối của anh lại dễ thương thế này hả?”

Tôi ngượng quá, đẩy anh ra khỏi phòng tắm: “Ra ngoài mau!”

Dọn dẹp xong xuôi, hai đứa lên xe chạy đến hồ Sayram.

Chặng đường hai tiếng, Phó Vân Thâm lái xe một tay, thỉnh thoảng còn ngân nga theo nhạc, giọng trầm ấm nghe rất êm tai.

Cuối con đường, mặt trời dần nhô lên, ánh nắng vàng rực trải dài khắp khoang xe.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh lùi dần phía sau, khóe môi không kìm được khẽ cong lên.

Phó Vân Thâm bỗng hạ cửa kính xuống, làn gió mát lạnh ùa vào.

Tôi phấn khích đưa tay ra đón gió, trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả.

09.

Tôi thò nửa người ra ngoài cửa sổ xe, hét lớn giữa con đường vắng:

“Phó! Vân! Thâm!”

Anh cười đáp lại: “Anh đây~”

Tôi nghĩ, hạnh phúc chắc chính là như vậy.

Bên hồ Sayram, Phó Vân Thâm cầm máy ảnh đuổi theo tôi chụp cả đống hình.

Trên đường về, tôi cuộn người trong ghế phụ, tỉ mỉ chọn ảnh đăng lên mạng xã hội công khai tình cảm.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)