Chương 5 - Khi Tiêu Tiền Trở Thành Cuộc Chiến

5

Nghe nói bị nhốt, Hạ Hình Vĩ hoảng loạn ngay lập tức.

“Diệu Đồng, em làm thật đấy à?!”

“Anh sai rồi, sai rồi được chưa? Anh chỉ đang đùa với em thôi mà!”

“Em đuổi anh với mẹ anh ra khỏi công ty, anh không gặp được em nên mới nghĩ ra cách này!”

“Anh hết cách rồi mới làm vậy!”

Bà mẹ cũng không chịu yên: “Thế này là bất công! Con tôi chỉ đăng mấy con số linh tinh thôi mà, sao lại bắt nó?!”

“Các người cùng một giuộc cả lũ, chuyên đi bắt nạt dân đen!”

Cảnh sát lộ rõ vẻ bất lực, rồi quay sang hỏi tôi một lần nữa.

“Cô Lý, rốt cuộc giữa hai người là quan hệ gì?”

Lần này, Hạ Hình Vĩ nhanh miệng hơn tôi, vội vàng sửa lại lời: “Chúng tôi là đồng nghiệp! Đồng nghiệp thôi!”

Anh ta cẩn thận nhìn tôi: “Diệu Đồng, câu trả lời đó em vừa lòng chưa?”

“Anh xin em, đừng giận anh nữa được không?”

“Anh biết sai rồi, gỡ chặn anh đi mà!”

Lời lẽ lấp lửng của hắn khiến cảnh sát cũng bắt đầu hiểu sai mối quan hệ giữa chúng tôi.

“Cô gái à, cô xem… có thể cân nhắc hòa giải không?”

Tôi khẽ cười, đối mặt với gương mặt đầy lo lắng của Hạ Hình Vĩ: “Tôi chọn hòa giải.”

Để xem sau khi hòa giải, hắn có chịu nổi hay không.

“Vậy là không cần tạm giữ Hạ Hình Vĩ, cũng không cần nộp phạt nữa phải không?”

Vừa nghe xong, hắn thở phào nhẹ nhõm thấy rõ.

Hắn nhe răng cười: “Diệu Đồng, anh biết ngay em yêu anh mà! Em không nỡ để anh bị nhốt đâu!”

Bà mẹ cũng hếch mặt lườm tôi: “Biết điều như vậy là tốt!”

“Đem chồng mình giao cho công an, thấy vinh hạnh lắm chắc?!”

Cảnh sát gật đầu xác nhận: “Được rồi, cô xác nhận muốn hòa giải đúng không?”

“Nếu vậy, chúng tôi sẽ tiến hành làm thủ tục.”

“Vâng.”

Sau một hồi xử lý đủ thứ chuyện, cuối cùng tôi cũng nhận được biên bản hòa giải và bức thư xin lỗi 50 chữ của Hạ Hình Vĩ.

Chỉ cần những thứ này là đủ để chứng minh sự trong sạch của tôi rồi.

Thấy tôi chuẩn bị lên xe rời đi, Hạ Hình Vĩ vẫn không vui chút nào.

“Diệu Đồng, đừng quên là chúng ta còn phải cùng nhau cố gắng mua nhà cưới đó!”

“Giờ em ra ngoài mà còn đi xe, thế thì tiết kiệm kiểu gì?!”

Tôi chẳng buồn để ý, thẳng thừng bước lên xe.

Việc đầu tiên khi vừa ngồi vào ghế, tôi liền gửi bản hòa giải và thư xin lỗi lên nhóm công ty.

Vốn là một group im lìm, vậy mà bỗng nhiên sôi nổi hẳn lên.

“Tôi nói rồi mà, Diệu Đồng bị oan!”

“Đúng là miệng người ta dựng chuyện thì dễ, còn thanh minh thì mệt muốn chết!”

“Diệu Đồng, cậu rộng lượng quá, vậy mà cũng tha thứ được á?!”

Tôi mím môi cười nhẹ. Sở dĩ tôi đồng ý tha thứ, là bởi tôi cảm thấy hình phạt hiện tại dành cho Hạ Hình Vĩ vẫn chưa đủ nặng.

Vừa rồi hoàn toàn có thể nghiến răng để hắn bị tạm giam thật sự.

Nhưng rồi sao? Mười ngày sau hắn được thả, chẳng phải vẫn quay lại quấy rối tôi như thường?

Muốn giải quyết triệt để, phải chặt đứt từ gốc.

Nghĩ vậy, tôi lập tức liên hệ luật sư gia đình, sau khi giải thích sơ qua tình hình, tôi bảo anh ta bắt đầu chuẩn bị hồ sơ.

Bởi vì, quãng thời gian sắp tới… sẽ là một trận chiến thật sự.

Trước khi ngủ, tôi lôi Hạ Hình Vĩ ra khỏi danh sách chặn.

Vừa mở chưa đến một phút, điện thoại đã nhảy vèo vèo cả chục tin nhắn.

“Diệu Đồng à, anh tính rồi, bây giờ anh mới có 30.000 tệ tiết kiệm, vẫn còn xa mới đủ mua nhà.”

“Em phải hiểu, cưới anh là em được hưởng sung sướng rồi đấy!”

“Thế nên anh với mẹ bàn kỹ rồi, nhà cửa nên để em lo!”

“À mà bên anh không có thói quen đòi sính lễ, nhưng của hồi môn thì em nhất định không được thiếu đâu nhé.”

Tôi đọc xong cả một màn dài tin nhắn, chỉ hận không thể lật ngửa mắt trắng dã lên trời.

Tôi cố gắng nhịn cơn buồn nôn, thoát ra khỏi khung trò chuyện, rồi đồng ý gặp mặt Trương Chí.

ĐỌC TIẾP:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)