Chương 7 - Khi Tiểu Nhụy Trở Thành Nữ Phụ

7

Ăn một cách vô cùng cẩn thận, như thể sợ làm rơi vụn ra xe tôi.

Một lúc sau, nó khẽ nói:

“Mẹ cháu bảo cô là mụ phù thủy phá hoại gia đình cháu.”

“Nhưng ba cháu lại bảo cô là cô tiên xinh đẹp từ trên trời rơi xuống.”

Nghe đến đây, tôi vừa buồn cười vừa tức giận.

Tôi thật sự không hiểu nổi, sao hai người đó lại trút hết cảm xúc tiêu cực lên một đứa trẻ?

Nó lại nhìn tôi, hỏi:

“Cô ơi, cô có thể giúp cháu một chuyện được không?”

Tôi hỏi lại:

“Chuyện gì?”

Nhưng đáp lại tôi, lại là sự im lặng.

Chúng tôi tiếp tục im lặng suốt quãng đường còn lại.

Rất nhanh, tôi đã đưa nó đến địa chỉ mà nó chỉ.

Xuống xe, tôi dẫn nó đến trước cửa nhà.

Ngay khoảnh khắc cửa sắp mở ra, Tiểu Huy bỗng quay sang, đôi mắt đỏ hoe:

“Cô ơi… xin lỗi.”

Ngay giây tiếp theo, cánh cửa bật mở.

Cùng lúc đó, một chiếc khăn tay bịt chặt lấy miệng mũi tôi.

Thế giới trước mắt bắt đầu biến dạng.

Tôi mất dần ý thức.

Lúc tôi tỉnh lại, tay chân đã bị trói chặt bằng dây thừng thô cứng.

Trước mắt tôi là Tống Nghiên, và cả Tiểu Huy.

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Huy đã rơm rớm nước mắt.

Nó khóc nức nở:

“Cháu biết cháu không nên lừa cô, nhưng… cháu thật sự rất cần tình yêu và sự quan tâm của mẹ.”

“Mẹ chỉ yêu bố, hai mắt mẹ chỉ nhìn mỗi bố.”

“Nhưng mẹ nói, chỉ cần cháu dụ được cô tới đây, mẹ sẽ yêu cháu.”

Nghe những lời ấy, tôi chỉ thấy buồn cười đến chua chát.

Thì ra Tống Nghiên không có thời gian hay sức lực để yêu thương con trai mình.

Cô ta dốc toàn bộ tâm trí vào Trì Diên Khải.

Ngay cả bây giờ, Tống Nghiên cũng chẳng liếc nhìn con trai lấy một cái.

Ánh mắt cô ta vẫn chỉ dán chặt vào tôi.

Không biết có phải vì phải trả nợ hay không, cô ta gầy đến mức má hóp vào, xương gò má lộ rõ, cả người trông càng thêm sắc sảo, cay nghiệt.

Tống Nghiên cười nhạt, giọng lạnh lùng:

“Hàn Tân Nhụy, cô biết tôi phát hiện ra gì không?”

Cô ta ném một quyển album ảnh đến trước mặt tôi.

Vừa lật từng trang, cô ta vừa nói nhỏ:

“Tất cả những thứ này… đều là hình Trì Diên Khải chụp cô suốt mấy năm đại học đấy!”

“Anh ta đúng là yêu cô đến điên dại mà!”

Tôi nhìn xuống cuốn album, từng tấm, từng tấm… đều là ảnh của tôi thời đại học.

Nhưng tất cả… đều là ảnh chụp lén.

Tôi trong căn tin ăn cơm.

Tôi ngồi đọc sách trong thư viện.

Tôi đi học về khuya, chuẩn bị bước vào ký túc xá.

Thậm chí còn có cả cảnh tôi đang chăm chú nghe giảng.

Một chuỗi những bức ảnh kéo dài suốt mấy năm.

Tống Nghiên gọi đó là tình yêu?

Còn tôi, chỉ thấy rùng mình.

Một thứ tình cảm cực đoan đến mức khiến tôi chỉ cần nhìn lại thôi cũng thấy lạnh sống lưng.

Tống Nghiên lấy bật lửa ra, châm lửa đốt luôn cuốn album.

Cười đầy thỏa mãn:

“Bạch nguyệt quang gì chứ? Giờ tôi sẽ khiến tất cả những thứ này biến mất!”

Một làn khói khét lẹt xộc thẳng vào mũi khiến tôi khó chịu quay mặt đi.

Đốt xong, Tống Nghiên vươn tay bóp lấy cằm tôi, ép tôi phải nhìn cô ta:

“Trì Diên Khải chẳng phải là vì cái mặt này của cô sao?”

“Vậy thì giờ tôi sẽ hủy nó đi!”

Ngay khi con dao gọt hoa quả trong tay Tống Nghiên ngày càng tiến gần đến mặt tôi, tôi lên tiếng:

“Cô trút giận lên tôi như vậy, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn sao?”

“Hay nói đúng hơn, nếu cô chỉ chăm chăm muốn trả thù tôi, vậy cô đã bao giờ nghĩ đến việc trả thù anh ta chưa?”

Tay cô ta khựng lại giữa không trung, rồi lẩm bẩm:

“Tại sao người cưới anh ta là tôi, người sinh con cho anh ta là tôi, người quán xuyến gia đình này cũng là tôi…”

“Nhưng người anh ta yêu, lại là cô? Chẳng lẽ mười mấy năm của tôi với anh ta, tất cả đều là giả sao?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, dứt khoát ngắt lời:

“Tống Nghiên, cô đừng tiếp tục sai lầm nữa.”

“Vì một người đàn ông, có đáng không?”

“Con trai cô rất ngoan, rất đáng yêu, nhưng cô lại chẳng buồn liếc nó lấy một cái.”

“Thế giới này không có Trì Diên Khải, vẫn rất đẹp, nhưng cô lại không dám sống thử.”

Tống Nghiên nhìn tôi chăm chú rất lâu, đến mức khiến tôi lạnh sống lưng.

Rồi cô ta cười, nhưng nụ cười ấy méo mó và bệnh hoạn:

“Cô đúng là giỏi giả vờ đạo đức.”

“Cô nói vậy, chẳng qua là muốn tôi từ bỏ Trì Diên Khải, để cô có cơ hội tiếp cận anh ta thôi!”

Tôi không biểu cảm gì, đáp:

“Một gã đàn ông thối rữa từ gốc, tôi giữ làm gì?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)