
Năm lớp 12, ba tôi – người từng là nhà giàu nhất thành phố – phá sản, bị chủ nợ chặn ngay tại nhà.
Thấy tôi và chị gái còn nhỏ, chủ nợ thương hại, đưa cho mỗi đứa một cái túi nhỏ.
“Các cháu cứ bỏ thứ mình thích vào đây mang đi nhé!”
Chị tôi tính tình thanh đạm như hoa cúc, khí chất cao nhã, cho vào túi mấy bộ quần áo tươm tất và vài cuốn danh tác thế giới.
Còn tôi thì thô tục chẳng ra gì, bỏ vào chiếc vòng vàng to và cái đồng hồ nhỏ mà mẹ để lại trước khi mất.
Chị lắc đầu, thở dài: “Tầm thường, y như bà mẹ từng trèo cao của em.”
Bình luận