Chương 5 - Khi Tiền Được Quyết Định

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Vương Vi đã in sẵn đơn ly hôn, và chụp ảnh gửi cho tôi.

Trên tờ giấy, cô chỉ viết vỏn vẹn bốn chữ:

“Tôi đã ký rồi.”

Cô không yêu cầu bất kỳ tài sản nào thêm.

Có lẽ, đó là chút lương tâm cuối cùng cô còn giữ lại được.

Khi tôi bước xuống dưới nhà, chân khựng lại.

Một chiếc xe lạ đang đậu ngay trước cửa tòa nhà tôi ở.

Bên cạnh xe là một người đàn ông đang đứng đợi.

Vương Kiến Quân – em trai bố vợ tôi.

Chính là người đã dùng 1,5 triệu của tôi để đặt cọc mua căn hộ mới.

Ông ta rõ ràng là đang chờ tôi.

Trên gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng, phẫn nộ và sợ hãi.

“Cao Vũ! Mày đứng lại cho tao!” – okng ta sải bước lớn tiến đến.

“Giữa chúng ta không còn gì để nói cả.” – tôi đáp lạnh nhạt.

“Mày làm tan nát cả nhà tao rồi, mày biết không?! Tài sản của anh tao bị tòa phong tỏa rồi!” – ông ta gần như hét lên.

“Vậy à? Chúc mừng nhé. Nhà mới của ông cũng sắp bị điều tra rồi.”

“Tiền đặt cọc ông dùng, là tiền phạm pháp, tòa có quyền thu hồi.”

“Đừng có vu khống! Đó là anh tao cho tao!” – ông ta vội cãi.

“Anh trai ông? Ý ông là Vương Kiến Quốc, bố vợ tôi.”

“Ông ta chuyển tiền từ tài khoản của tôi, không có sự đồng ý, không có giấy tờ vay nợ.”

“Theo pháp luật, đó là hành vi chiếm đoạt tài sản.”

“Còn ông – nhận khoản tiền đó – là đồng phạm.”

Mặt Vương Kiến Quân tái mét.

“À thì, tôi biết mà! Đó là tài sản chung trong hôn nhân của cậu!” – ông ta cố biện minh.

“Tài sản chung thì cũng cần sự đồng thuận của cả hai vợ chồng.”

“Vương Vi không có quyền tự tiện đụng vào toàn bộ khoản tiết kiệm đó khi chưa có sự đồng ý của tôi.”

“Hơn nữa, phần lớn số tiền đó đến từ tiền thưởng và đầu tư trước hôn nhân của tôi.”

“Ra tòa nói bằng chứng cứ, không phải bằng lời. Ông tính sao bây giờ?” – tôi gằn từng chữ.

Vương Kiến Quân đột ngột đổi thái độ, hạ giọng, mang theo vẻ khẩn cầu:

“Cao Vũ… Dù sao cũng là người trong nhà, cậu đừng tuyệt tình vậy được không?”

“Căn nhà đó tôi đã đặt cọc rồi, nếu tiền bị thu hồi, tôi sẽ vi phạm hợp đồng, phải **đền mấy chục vạn đó!”

“Tôi xin cậu, rút lại thư luật sư đi!”

“Tôi sẽ viết giấy vay nợ, trả dần cho cậu!”

“Giấy vay nợ?” – tôi nhếch môi cười lạnh.

“Một triệu rưỡi, ông tính trả trong bao lâu?”

“Ông lấy gì thế chấp? Ông đến cả tiền đặt cọc còn phải nhờ anh trai ông lo.”

“Lòng tin của tôi vào ông – đã sụp đổ hoàn toàn.”

“Tôi không tin ông.”

“Ông phải trả lại tiền toàn bộ, ngay bây giờ. Không chậm một xu.”

Mồ hôi bắt đầu rịn trên trán Vương Kiến Quân.

“Tôi không trả được đâu! Tôi không còn tiền!”

“Tôi đã chuyển hết cho chủ đầu tư rồi! Người ta không thể hoàn tiền ngay được!”

“Đó là việc của ông.” Giọng tôi không hề dao động.

“Ông quay về nói với anh trai ông, nói với Vương Kiến Quốc, rằng ông ta tự đi mà xoay xở.”

“Ông ta có thể vay tiền, có thể thế chấp, có thể bán nhà.”

“Chuyện do ông ta gây ra, thì ông ta phải tự giải quyết.”

“Tôi chỉ nhìn kết quả, không quan tâm đến quá trình.”

Cơn giận của Vương Kiến Quân lại lần nữa bùng nổ.

“Mày đang tống tiền đấy à? Mày không muốn ly hôn, chỉ đang cố moi tiền từ nhà tao!”

“Tôi không phải không muốn ly hôn,” tôi lạnh nhạt nói, “mà là muốn ly hôn, và mang theo toàn bộ số tiền của tôi.”

“Chính ông và anh trai ông đã khiến cuộc hôn nhân này đi đến kết thúc.”

“Đừng cố bôi nhọ động cơ của tôi, tôi còn mong được thoát khỏi cái gia đình các người hơn bất cứ ai.”

Hắn bất ngờ bước sát lại, định túm lấy cổ áo tôi.

“Nếu mày không rút đơn kiện, tao sẽ liều với mày!” Ánh mắt ông ta trở nên hung tợn.

Tôi lùi lại một bước, tránh khỏi tay hắn.

“Ông dám động vào tôi một chút thôi, tôi sẽ lập tức gọi cảnh sát.”

“Và ông sẽ phải trả thêm một cái giá khác cho hành vi của mình.”

“Vương Kiến Quân, nghe kỹ đây, đây là cơ hội cuối cùng của ông.”

“Ngay bây giờ, gọi điện cho anh trai ông, bảo ông ta lo đủ tiền nhanh nhất có thể.”

“Nếu không, tôi sẽ không rút đơn. Tôi sẽ để anh trai ông vì cái khoản đặt cọc đó mà đối mặt với rủi ro đi tù.”

“Tội chiếm đoạt tài sản không phải tội nhẹ.”

Lời tôi khiến hắn sợ đến chết lặng.

Sự hống hách trên mặt hắn biến mất không còn dấu vết.

Hắn biết, lần này tôi không dọa.

Hắn biết, tôi thực sự muốn đẩy mọi chuyện đến cùng.

Hắn rút điện thoại ra, ngón tay run rẩy bấm số của anh trai.

“Anh à! Cao Vũ tới tìm em rồi! Nó đã đóng băng căn nhà của em rồi!”

“ Nó muốn kiện anh đi tù! Anh mau nghĩ cách đi!”

Giọng Vương Kiến Quốc vang lên trong điện thoại, đầy tuyệt vọng và tức giận.

“Chết tiệt! Hắn dám thật à!”

“Thằng hai! Mau đi xin nó đi! Nói với nó, tao sẽ bán cái nhà cũ, trả tiền lại cho nó!”

“Bảo nó rút đơn kiện trước đi đã!”

Nghe xong, Vương Kiến Quân lập tức đưa điện thoại cho tôi.

“Cậu nghe thấy rồi đấy! Bố tôi nói sẽ bán nhà trả tiền cho cậu!”

“Cậu hài lòng rồi chứ? Mau gọi cho luật sư đi, bảo họ rút lại lệnh phong tỏa!”

Tôi không nhận lấy điện thoại.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)