Chương 15 - Khi Tiền Bạc Không Cứu Nổi Tình Yêu
Hắn cầm dao, lao về phía tôi.
Tôi tránh sang bên, lại đá thêm một cú.
Lần này, Cố Ngôn Trạch bị đá văng đập vào tường.
Cơ thể hắn rơi bịch xuống, còn cố giãy giụa đứng dậy.
Nhưng cánh cửa đã bị cảnh sát đạp tung.
Cảnh Diễm và mấy người khác theo sát phía sau.
“Khánh Khánh, chị không sao chứ?”
“Chị không sao.”
Tôi lắc đầu, ánh mắt rơi xuống người Lạc Dĩ Huyên đang nằm dưới đất.
“Có chuyện là cô ta. Xe cấp cứu đến chưa?”
Xe cứu thương đến rồi, nhưng đã muộn.
Lạc Dĩ Huyên sớm đã không còn hơi thở.
Khi Cố Ngôn Trạch nghe cảnh sát tuyên bố chuyện đó, hắn đã bị khống chế.
Hắn vẫn không cam lòng, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm.
“Khánh Khánh, em xem, anh đã báo thù cho em rồi. Anh thật sự đã báo thù cho em. Chúng ta cùng chết đi, làm lại từ đầu.”
Điên rồi.
Cảnh Diễm chắn trước mặt tôi: “Khánh Khánh, đừng nhìn nữa.”
Nhìn ánh mắt lo lắng của bọn họ, tôi bất giác bật cười.
“Yên tâm, em không sao.”
Tôi đâu phải là “Cảnh Khánh”, người có thể sống chết vì một thằng đàn ông.
Huống hồ, Cố Ngôn Trạch chính là gieo gió gặt bão.
Nếu hắn sống cho tử tế, với năng lực và học vấn của hắn, đời này cũng chẳng đến nỗi.
Chỉ là, vì từng có tất cả, nên không chịu nổi cảm giác mất đi.
Nhưng tất cả vốn dĩ, chưa từng là của hắn.
Sau khi biết tôi bị bắt cóc, dù tôi đã bình an vô sự, Cảnh Tông Nhân vẫn bị dọa không nhẹ.
Ông đặc biệt bỏ dở công việc, ở nhà bên tôi hai ngày.
Thấy tôi thật sự không sao, mới quyết định quay lại làm việc.
Có điều, trước khi đi, ông vẫn không yên tâm.
Cái sự không yên tâm đó, là vì… ông lại muốn gả tôi đi.
“Khánh Khánh, con cũng lớn rồi. Hay là ba tìm cho con một người ở bên chăm sóc?”
Mười hai
Tôi trừng mắt nhìn Cảnh Tông Nhân: “Ba, ba ghét bỏ con đấy à?”
“Không phải, sao ba có thể ghét bỏ con chứ?”
Cảnh Tông Nhân vội vàng giải thích: “Ba chỉ mong bên cạnh con có người, biết quan tâm chăm sóc, còn có thể bảo vệ con.”
“Cảnh Diễm có thể bảo vệ con, con không cần người khác.”
Hơn nữa, chính tôi cũng có thể bảo vệ bản thân.
Cảnh Tông Nhân nhìn nét mặt tôi, do dự một lúc mới nói:
“Con không phải là cái kiểu trên mạng nói, cái đó… cái gì mà bách hợp đấy chứ?”
“Ba, ba nghĩ gì thế?”
Tôi trợn mắt, tôi và Cảnh Diễm á?
Cơ thể tôi run lên, như thể bị sét đánh.
Cảnh Tông Nhân vỗ vỗ ngực, sắc mặt rõ ràng là nhẹ nhõm thấy rõ.
“Vậy, còn Cảnh Tân mấy đứa thì sao? Ba thấy con chơi thân với tụi nó. Nhà mình cũng không cần phải kén chọn gia thế, con thích ai, nói với ba một tiếng?”
“Ba, ba đang xúi con loạn L đấy à?”
“Con nói linh tinh gì đấy?”
“Cảnh Tân mấy người đó trong mắt con chẳng khác nào anh trai ruột. Chúng con lớn lên cùng nhau, nếu con thật sự có ý gì, con đã ra tay từ sớm rồi, chứ đâu đợi tới giờ?”
Tôi lúc mới đến, nhìn Cảnh Tân mấy người bọn họ bằng góc độ của một người trưởng thành.
Về sau ở chung lâu rồi, giữa tôi và họ thật sự cũng như anh chị em ruột thịt.
Tình nam nữ?
Tuyệt đối không có.
“Vậy con thích kiểu người thế nào?”
Tôi vẫy tay, cắt ngang chủ đề này.
“Ba, con còn trẻ. Điều con muốn làm nhất bây giờ là kiếm thật nhiều tiền, khiến nhà họ Cảnh càng ngày càng lớn mạnh.”
“Thế thì—”
“Còn chuyện ba nói ấy… sau này nếu gặp được người phù hợp, con cũng không ngại kết hôn. Còn nếu không gặp được, thời đại công nghệ cao rồi, tự chọn một người đàn ông sinh một đứa con cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.”
Cảnh Tông Nhân há miệng rồi ngậm, ngậm rồi lại há, cuối cùng phất tay:
“Thôi. Tùy con.”
“Ba này, thật ra nếu ba muốn tái hôn, con cũng không ý kiến đâu.”
Cảnh Tông Nhân dưỡng sinh tốt, tuổi cũng chưa lớn, thật muốn, cưới vợ sinh con nữa hoàn toàn được.
“Con đó…”
Cảnh Tông Nhân thật sự bó tay với tôi, đành không nhắc đến đề tài này nữa.
Chứ còn gì nữa—tôi làm con gái nhà giàu nhất nước một cách vất vả như vậy, tôi việc gì phải đi theo con đường tầm thường?
Cố Ngôn Trạch bị tuyên án chung thân, tống vào tù. Nghe nói hắn vào trong còn chẳng yên phận được.
Ngày nào cũng gào đòi “làm lại lần nữa”, còn tìm cách tự sát để mong được trọng sinh lại.
Nhưng hành động của hắn đều bị quản giáo chặn lại.
Tự sát không thành, hắn càng phát điên, ngày nào cũng la hét rằng mình là “nhà giàu nhất nước”.
Kết quả là chỉ đổi lại mấy trận bị bạn tù đánh cho không trượt phát nào.
Về sau Cố Ngôn Trạch không dám nói nữa, hắn cầu xin quản giáo, nói muốn gặp tôi.