Chương 11 - Khi Thanh Xuân Đổ Vỡ

Tim tôi lại bị nhói thêm một cái.

“Đáng sao?” Tôi lỡ miệng, “Vì một người anh không quen biết…”

Anh nhìn tôi, trầm mặc.

Dưới ánh đèn vàng dịu, đôi mắt ấy như giếng cổ sâu không thấy đáy.

Rồi anh nhẹ giọng mở miệng:

“Cô ấy là bạn em. Em lo cho cô ấy.”

“Vậy thì, đáng.”

Tôi nhìn cánh tay anh — phần vải trắng nổi bật trên làn da khỏe mạnh, rồi lại nhìn khuôn mặt bình thản ấy.

Trong lòng tôi, ngọn núi băng mang tên “hợp tác”, đã vỡ mất một mảng lớn.

Dâng lên thay thế, là một dòng ấm áp không thể gọi tên.

Sau chuyện Tiểu Khê, giữa tôi và Giang Kiến Xuyên, như chỉ còn một lớp giấy mỏng — xuyên qua là thấy, nhưng không ai mở lời.

Anh vẫn hay vắng mặt, xuất hiện rồi lại đi.

Lúc trở về, đôi khi trên người sẽ có thêm vết thương mới, nhỏ nhưng vẫn khiến người ta lo.

Tôi bắt đầu để ý.

Những vật dụng trong hộp thuốc được tôi chủ động bổ sung.

Anh sắp về, tôi sẽ hầm sẵn một nồi canh nhẹ, dù không biết anh có ăn không.

Anh vẫn ít nói.

Nhưng khi ăn, sẽ lặng lẽ gắp món tôi thích về phía tôi.

Cái chậu trầu bà nơi ban công, sau một lần anh trở về, bỗng có thêm một chậu nhỏ mới — một cây hoa nhài trắng tinh khôi, tỏa hương dịu nhẹ.

Không ai nói gì.

Nhưng cả hai đều hiểu.

Anh nhìn tôi vài giây, giọng khàn khàn và chậm rãi:

“Em không sợ người như anh sao?”

Tôi sững lại.

Không khí như đột nhiên đông cứng lại.

Hơi nước từ phòng tắm vẫn chưa tan hết, trên người anh còn vương mùi ẩm ướt và sạch sẽ sau khi tắm. Ánh đèn phản chiếu trong đôi mắt anh, mơ hồ phủ lên một tầng mong manh, như thể có điều gì đó đã bị kìm nén quá lâu, cuối cùng cũng nứt ra.

“Em… có gì phải sợ đâu?” Tôi trả lời theo bản năng. Nhưng giọng lại hơi run.

Anh không nói gì, chỉ tiến thêm một bước.

Khoảng cách gần đến mức, tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở của anh.

Anh rất cao, bóng anh bao trùm lấy tôi. Chúng tôi đứng gần đến nỗi, tôi có thể thấy cả sự mệt mỏi và kìm nén chôn sâu trong đáy mắt anh — những điều mà anh luôn giấu đi.

“Những việc anh làm, em sẽ không hiểu.”

“Nhưng anh chịu kể cho em nghe,” tôi khẽ đáp.

Anh khựng lại.

Tôi cắn nhẹ môi, nói tiếp:

“Anh tự nhốt mình quá kỹ, cái gì cũng không nói, cái gì cũng tự gánh… Nhưng anh đã bao giờ nghĩ, cho dù em không hiểu hết, chỉ cần một phần nhỏ thôi, em vẫn muốn biết anh đã trải qua những gì. Em không đến để phán xét… Em chỉ muốn lại gần anh.”

Khoảnh khắc đó, ánh mắt anh như vỡ òa.

Anh chầm chậm giơ tay, khẽ chạm vào tóc tôi. Đầu ngón tay anh lạnh, nhưng lại mang theo sự dịu dàng đầy dè dặt.

Như thể anh đang xác nhận — tôi thật sự đang ở đây, không phải ảo ảnh.

Rồi anh nhẹ giọng nói một câu:

“Cảm ơn em.”

Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng nặng như nghìn cân.

Là cảm ơn vì tôi không quay đầu bỏ đi.

Là cảm ơn vì tôi nhìn thấy phần anh không muốn ai thấy.

Là cảm ơn, vì trong thế giới khắc nghiệt của anh, vẫn có một người muốn bước đến gần bằng sự dịu dàng.

Tối hôm đó, chúng tôi không làm gì cả.

Anh ngồi trên sofa, tôi ngồi cạnh anh. Không ai nói gì, chỉ khẽ tựa vai vào nhau.

Gió ngoài trời rít qua cửa sổ. Đèn trong phòng vàng ấm.

Mà bộ giáp dày cộm của anh, có lẽ đã lặng lẽ rơi xuống một mảnh.

“Ở bên một người như anh,” giọng anh trầm thấp, từng chữ như rơi nặng nề xuống đất, “rất mệt, rất khổ… và cũng rất nguy hiểm.”

“Em…” Anh dừng lại một chút, như đang cân nhắc từng từ, “có hối hận không?”

Hối hận sao?

Lúc kết hôn chớp nhoáng, có lẽ tôi từng mơ hồ.

Nhưng bây giờ…

tôi nhìn người đàn ông trước mặt.

Trên người đầy vết thương, ít nói, như một lưỡi dao giấu trong vỏ — lạnh lùng, nguy hitôi.

Nhưng chính lưỡi dao ấy, đã chắn trước mặt tôi khi tôi bị quấy rối, đã giải vây cho tôi khi tôi cô lập, đã từ trên trời giáng xuống cứu bạn tôi trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Anh nhớ món ăn tôi từng buột miệng nói thích.

Anh lặng lẽ đặt một chậu hoa nhài ngoài ban công.

Tất cả những điều “nên làm” anh đều làm, hơn cả những gì từng hứa.

tôi bước lên một bước.

Trong ánh mắt sâu thẳm của anh, tôi vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo săn chắc của anh.

Qua lớp khăn tắm mỏng, tôi cảm nhận rõ rệt sự cứng đờ trong khoảnh khắc ấy — cùng với nhiệt độ nóng hổi từ người anh, và nhịp tim mạnh mẽ, trầm ổn.

Thình. Thình. Thình.

“Không hối hận.”

tôi dụi mặt vào lồng ngực anh — nơi vẫn còn đọng lại hương xà phòng và hơi nước — giọng nói hơi nghèn nghẹn, nhưng rõ ràng không thể lẫn đi đâu được.

“Giang Kiến Xuyên.”

“Anh bảo vệ em.”

“Vậy lưng anh,” tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh — đôi mắt bỗng sâu như vực, từng chữ một rõ ràng như đinh đóng cột,

“Giao cho em.”

Cơ thể anh chấn động dữ dội.

Trong đáy mắt ấy, lớp băng lạnh cố thủ bấy lâu… cuối cùng cũng vỡ vụn hoàn toàn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)