Chương 8 - Khi Thang Máy Gặp Biến Cố

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Cảm nhận được không?”

“Nó chỉ đập như vậy… vì em.”

Tôi nhìn vào đôi mắt anh, trong đó không giấu được sự yếu đuối và chân thành sâu sắc.

Không ai có thể diễn ra được ánh mắt như thế.

Lớp băng giá trong lòng tôi, dưới ánh mắt nóng bỏng ấy, từng chút một tan chảy.

Có lẽ, sự bắt đầu thật sự không hoàn toàn trong sáng.

Nhưng tình yêu này, giờ phút này đây, nằm gọn trong lòng bàn tay tôi — nặng trĩu, chân thật không thể chối cãi.

Tôi hít mũi một cái, rồi ngược lại, siết chặt tay anh.

“Lần sau…”

Tôi nghèn nghẹn lên tiếng:

“Chuyện như vậy… phải nói sớm hơn.”

“Anh làm em sợ muốn chết.”

Tịch Thừa bất ngờ ôm chầm lấy tôi, mạnh đến mức như muốn hòa tôi vào máu thịt của anh.

“Xin lỗi.”

“Từ giờ trở đi, sẽ không còn bí mật nào nữa.”

“Chỉ có mình em.”

10

Một năm sau.

Chúng tôi tổ chức tiệc kỷ niệm ngày cưới tại ngôi nhà mới.

Không rình rang, chỉ mời vài người bạn thân thiết.

Tiêu Nhã giờ đã mở được studio riêng, công việc làm ăn phát đạt, cả người rạng rỡ hẳn lên.

Ông nội Tịch cũng đã khỏe hơn nhiều, lúc này đang ngồi trong vườn chơi đùa cùng chú chó Golden mà Tịch Thừa tặng tôi.

Mọi thứ đều đẹp đẽ đến mức như giấc mơ.

Sau bữa tối, Tịch Thừa dẫn tôi lên sân thượng tầng cao nhất.

Từ đây có thể ngắm toàn bộ khung cảnh thành phố rực rỡ ánh đèn.

Mặt sông phản chiếu ánh đèn neon, lung linh lấp lánh.

“Nhắm mắt lại.”

Anh khẽ thì thầm bên tai tôi.

Tôi ngoan ngoãn làm theo.

Vài giây sau, anh đặt một thứ lạnh lạnh vào lòng bàn tay tôi.

Tôi mở mắt ra.

Là một chiếc chìa khóa.

Trên đó khắc tên viết tắt của hai chúng tôi.

“Cái này là…?”

“Anh mua một hòn đảo ở ven biển.”

Tịch Thừa ôm tôi từ phía sau, cằm tựa lên hõm cổ tôi.

“Chẳng phải em từng nói, muốn ngắm sao ở nơi không có ô nhiễm ánh sáng sao?”

“Ở đó có thể thấy rất rõ.”

“Và chỉ có hai chúng ta.”

Lòng tôi ngọt ngào đến mức muốn tan chảy.

“Anh Tịch à, anh chiều em như vậy, em hư mất đó.”

“Hư thì càng tốt.”

Anh bật cười khẽ, hôn lên má tôi.

“Hư rồi thì không ai giành em với anh nữa.”

“Dù sao thì anh cũng dính chặt lấy em rồi.”

“Đây chính là hậu mãi trọn đời sau khi đã ràng buộc — không đổi, không trả.”

Tôi xoay người, choàng tay qua cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.

Phía xa, pháo hoa bùng nổ trên bầu trời đêm.

Rực rỡ, chói lóa.

Toàn văn hoàn.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)