Chương 3 - Thần Nữ Duy Nhất - KHI THẦN NỮ TRỞ LẠI

3

Ta ngàn vạn không nghĩ tới chính là, ta chẳng muốn đi gặp đóa thược dược nhỏ kia, nàng ta lại tự mình tới.

Đó là một ngày sau khi ta tỉnh dậy một tháng.

Phạm Sinh Cảnh xuất hiện ở Đại Trạch.

Nói đến Phạm Sinh Cảnh, không thể không nhắc tới đối thủ một mất một còn của ta.

Xích Qua Thượng Thần.

Ta cùng Xích Qua, đều sinh ra ở thượng cổ, được phụ thần giáo dưỡng, lại ở dưới trướng phụ thần chinh chiến bát phương, cũng được cho là giao tình không nhỏ.

Nhưng đệ tử của phụ thần nhiều như vậy, đại sư huynh hay đại sư tỷ cũng chỉ có một, ta cùng Xích Qua đồng thời bái nhập môn hạ của phụ thần, tu vi ngang nhau, chiến công khó phân bại như nhau...... Ai cũng không muốn cúi đầu trước đối phương.

Chúng ta đấu hơn vạn năm, tranh cũng chẳng xác định được kết quả.

Cuối cùng, chỉ có thể do phụ thần làm chủ, để những người khác gọi ta Đại sư tỷ, gọi hắn Đại sư huynh.

Còn giữa bọn ta dùng tên để xưng hô.

Thành thật mà nói, ta rất không hài lòng với hành động tạm bợ như này.

Ta có thể thấy điều tương tự cũng đúng với Xích Qua.

Bọn ta còn chưa tranh ra cao thấp.

Phụ thần liền ngã xuống.

Những đệ tử này của chúng ta người chạy đông người chạy tây, phân tán đến các nơi trong tam giới, đi thực hiện chức trách của mình.

Chuyện xưa đến đây, ta cùng Xích Qua vốn nên quên nhau trong giang hồ.

Tuy nhiên.

Ý nghĩ của Xích Qua căn bản không thể lấy tư duy bình thường phỏng đoán.

Hắn thế mà cứ cách ngàn năm lại cùng những đồng môn chúng ta tụ tập cùng một chỗ......

Luận đạo luận võ!

Làm sao ta có thể vắng mặt?

Không đánh cho hắn tâm phục khẩu phục.

Ta uổng công làm đại sư tỷ!

Đáng tiếc không như mong muốn, mấy vạn năm qua, vô số lần luận võ, chúng ta đều ngang tài, trận tỉ thí với kết quả hai bên ngang nhau.

Mãi đến đến Tinh Hà sắp rơi, ta thân là nữ thần từ Tinh Hà, lấy thân hiến tế, mới ngưng hẳn trận đại kiếp này.

Lại nói tiếp, lúc ta ngã xuống, cũng không thấy Xích Qua.

Tên này thật sự là lòng dạ quá hẹp hòi, nếu như là hắn muốn ngã xuống, ta dù thế nào cũng phải khua chiêng gõ trống đi hoan tiễn.

Nhưng Phạm Sinh Cảnh xuất hiện ở Đại Trạch, có gì kỳ quái chứ? Dù sao cũng là “mai rùa” của Xích Qua.

Ta hỏi Bát Nhã.

Mặc dù được ta gọi là "mai rùa", nhưng Phạm Sinh Cảnh quả thực là một ngọn núi phong thủy bảo địa còn thâm sâu hơn cả Phù Sơn của ta.

Nó độc lập ở bên ngoài tam giới, là cùng với Xích Qua mà sinh ra, một khi Xích Qua trở lại trong đó, nó liền đóng lại, vậy cho dù là phụ thần hồi sinh, cũng đừng nghĩ tới việc tìm kiếm được bóng dáng của nó.

"Nữ quân, người có điều không biết, từ sau khi người hiến tế, Xích Qua Thượng Thần cũng không thấy bóng dáng."

"Cho nên có người phỏng đoán, Thượng Thần có phải tự tử vì tình hay không..."

Ta phụt ra một ngụm nước trà:

“Tự tử? Xích Qua? Hắn khi nào thì có người trong lòng???”

Bát Nhã dùng ánh mắt ta nhìn Xích Qua nhìn ta.

Ta:?

Ta???

Bát Nhã gật đầu: "Đã một vạn năm rồi, vẫn là lần đầu tiên có tung tích Phạm Sinh Cảnh. Em nghe người ta nói, đã có rất nhiều thần tiên uy danh hiển hách chạy tới Đại Trạch, chính là vì muốn tìm hiểu đến cùng!"

Ta trầm ngâm: "Tìm hiểu xem Xích Qua có thật đã ngã xuống hay không là giả, mượn cơ hội phân chia bảo vật của hắn mới là thật.”

“ Vậy Nữ quân, chúng ta có đi xem hay không?”

“Đương nhiên phải đi! Xích Qua có không ít bảo vật đều là cướp của ta!”