Chương 5 - Khi Thai Nhi Xuất Hiện
Anh ấy không bao giờ để ý đến bất kỳ ngày lễ hay ngày kỷ niệm nào, thậm chí vào ngày sinh nhật tôi còn đi công tác, mà anh ấy chỉ gọi điện thoại nói với tôi một câu xin lỗi.
Dần dần, trái tim tôi nguội lạnh, nói lời chia tay với Lục Cẩn.
Tối hôm đó anh ấy rất tức giận, chúng tôi đều uống một ít rượu, mơ mơ hồ hồ rồi ngủ cùng nhau.
Kể từ đó anh ấy chuyển đến nhà tôi, tôi cũng không nhắc đến chuyện chia tay nữa, có lẽ mối quan hệ gần gũi đến mức này chứng tỏ anh ấy không phải là không có cảm giác với tôi.
Nhưng anh ấy vẫn như trước, ngoại trừ chuyện đó rất nhiệt tình, còn những lúc khác vẫn là bộ dạng chết tiệt như vậy.
Tôi cảm thấy rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.
Ban đầu tôi không muốn chia tay, tôi muốn nói chuyện tử tế với anh ấy, nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cố gắng cứu vãn mối quan hệ này.
Nhưng khi anh ấy đang tắm, tôi nhận được một cuộc gọi từ điện thoại của anh ấy.
(Tổng giám đốc Lục, em là Phương Phương đây, tuần trước ở phòng riêng 306 của Hồng Tinh, anh còn nhớ không?]
Câu nói này khiến tôi như rơi xuống hầm băng, hoàn toàn mất lý trí.
Sự bất mãn lâu nay bùng nổ trong nháy mắt, tôi ném điện thoại của anh ấy, đứng ở cửa phòng tắm chất vấn anh ấy.
Anh ấy quấn khăn tắm bước ra, giọng điệu vẫn lạnh lùng như vậy.
[Anh không quen cô ta.]
Tôi tin câu nói này của anh ấy nhưng anh ấy chỉ nói một câu như vậy, giống như rất nhiều lần trước.
Anh ấy chưa bao giờ ôm tôi dỗ dành, bảo tôi đừng giận nữa.
Tôi nhớ lúc đó cảm xúc của mình rất kích động, đã đập vỡ bình hoa trên bàn, sau đó bảo anh ấy cút đi.
[Chúng ta chia tay.]
Nói ra câu này tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ngoài việc hốc mắt đỏ hơn một chút, anh ấy không có biểu cảm gì, anh ấy hỏi tôi có nghiêm túc không.
[Có.]
Sau khi tôi nói ra câu này, anh ấy nhìn tôi thật sâu.
Sau đó mặc quần áo rời khỏi nhà.
Đêm đó và nhiều đêm sau nữa, tôi cứ dựa vào giường khóc như một đứa trẻ lên hai. Suy nghĩ chợt quay về khuôn mặt người đàn ông trước mắt, anh ấy vẫn im lặng, dường như đang chờ tôi trả lời. [Em tin anh.] Mắt Lục Cẩn sáng lên, anh đột nhiên ôm chặt tôi vào lòng.
[Ngày mai anh sẽ chuyển về.]
Nhìn xem, lại là một câu nói giống như thông báo.
Người đàn ông này không dỗ dành tôi, anh ấy cho rằng chỉ cần tôi nói tin anh ấy, chuyện này coi như đã lật sang trang mới.
Tôi đẩy anh ấy ra, nhìn đôi mắt có chút nghi hoặc của anh ấy.
[Không cân.]
[Tại sao? ]
Trong ánh mắt anh ấy có sự không hiểu và hoảng
SỢ.
[Em nói tin anh, không phải là đồng ý quay lại, hiểu không?]
Tôi quay người rời đi, vừa rồi đã mất quá nhiều thời gian, nếu không quay về chị Trương và những người khác sẽ nghi ngờ.
Đợi tôi gọi nhân viên phục vụ quay lại thì Lục Cẩn vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Tôi không để ý đến anh ấy, đi tới nói với nhân viên phục vụ một tiếng, [Là phòng này, làm phiền anh.]
Nhân viên phục vụ gật đầu đi vào phòng riêng, tôi cũng đi theo vào.
Nghĩ một lúc rồi hỏi Lục Cẩn một tiếng, [Tổng giám đốc Lục không vào sao?]
[Không vào, tôi còn có việc.]
[Ăn hết bao nhiêu tiền thì mai báo cho tôi.]
Giọng anh ấy có chút kỳ lạ, dường như có giọng mũi.
Tôi không nghĩ nhiều, đóng cửa phòng riêng lại.
Lục Cẩn nói mình có việc, mọi người trong phòng đều nghe thấy nên cũng không ai nhắc đến.
Tôi cảm thấy rất chán nản, rõ ràng những gì nên nói đều đã nói xong nhưng vẫn không vui.
(Chị gái, chị nếm thử món này xem.]
Thẩm Thù gắp một miếng cá nướng đặt trước mặt tôi, tôi đột nhiên buồn nôn.
Trước đây tôi ghét nhất là ăn cá, sau khi mang thai thì càng nghiêm trọng hơn.
[Oe.]
Tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng riêng, nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ, tôi vô tình nhìn thấy
Thẩm Thù đang đứng ở cửa nhìn tôi với vẻ phức tạp.
[Sao thế? Ăn phải đồ hỏng à?]
Anh ấy lắc đầu, [Chị gái, chị như vậy giống hệt chị họ tôi lúc mang thai.]