Chương 1 - Khi Thai Nhi Xuất Hiện
Kỳ kinh nguyệt đã trễ hai tháng, tôi đi khám phụ khoa.
Bác sĩ cầm tờ báo cáo của tôi vừa kiểm tra xong đẩy đẩy mắt kính.
[ông xã cô đâu? Không đi cùng à?]
Tôi lắc đầu, có một linh cảm chẳng lành.
[Anh ấy bận, không có thời gian.]
Bác sĩ nữ ngoài bốn mươi nhìn tôi, ánh mắt có chút thương cảm.
Tôi sợ hãi vô cùng, hy vọng không phải như tôi nghĩ.
[Có thai rồi thì để anh ấy chăm sóc cô thật tốt, bận mấy thì bà xã vẫn là quan trọng nhất.]
Quả nhiên, tôi có thai rồi!
[Thai nhi rất khỏe mạnh, kê đơn axit folic cho cô.]
Tôi mơ mơ màng màng cầm đơn thuốc axit folic của bác sĩ ngồi xuống ghế dưới tầng của bệnh viện.
Đang vào đầu xuân ánh nắng chiếu lên người ấm áp nhưng tôi lại thấy lạnh toát.
Bởi vì tôi không có ông xã, chỉ có một người bạn trai cũ.
Và tuần trước vừa chia tay.
Tôi không biết phải làm sao với đứa trẻ này.
Bỏ đi thì tôi không nỡ, hay là cứ giữ lại trước đã.
Không thì sau này làm mẹ đơn thân vậy, vất vả một chút cũng được.
1
Thứ hai tôi vẫn đi làm như thường lệ, Lục Cẩn từ trong văn phòng đi ra, đứng trước mặt tôi.
Chúng tôi vừa chia tay, anh ấy đã đi công tác, quả nhiên không khác gì tôi tưởng tượng.
Anh ấy vẫn như vậy, không giống như tôi, đã chết đi sống lại cả tuần nay.
[Tài liệu này là em làm à? Có muốn xem số liệu sai lệch đến mức nào không?]
Lục Cẩn lúc làm việc vẫn như vậy, không chút nương tình.
Chúng tôi ở bên nhau hơn hai năm, chưa từng để bất kỳ ai phát hiện ra mối quan hệ của chúng tôi.
Lúc đầu tôi theo đuổi anh ấy ráo riết, vốn tưởng có thể làm tan chảy tảng băng này.
Đáng tiếc, tôi không thể trở thành ngoại lệ của anh ấy.
Đôi mắt sau cặp kính của Lục Cẩn đang nhìn tôi, anh ấy nhìn tôi, giọng điệu trở nên nghiêm khắc hơn.
[Tiền Tiểu Tiểu, qua một tuần rồi mà em vẫn chưa tỉnh táo à? Có cần anh cho em nghỉ thêm một ngày không!]
Anh ấy hung dữ hơn bình thường rất nhiều, tôi cũng không biết tại sao.
Mặc dù anh ấy không biết tôi đã mang thai con của anh ấy nhưng phụ nữ mang thai rất dễ kích động, tôi tức giận.
[Đúng vậy, anh trai ở hộp đêm đẹp trai quá, đến giờ vẫn còn khiến tôi say đắm.]
Ánh mắt anh ấy lạnh hơn, miệng mím chặt.
Tôi biết đây là biểu hiện anh ấy rất tức giận nhưng tôi không sợ chút nào.
Nếu Lục Cẩn còn dám hung dữ với tôi nữa, tôi sẽ cuốn gói.
Tôi không làm nữa!
Sau khi xem qua định dạng đơn xin nghỉ việc trong đầu, Lục Cẩn đã mở lời.
Ánh mắt anh ấy phức tạp, còn hít sâu một hơi.
[Trước trưa nộp cho anh.]
Điều này không giống như tôi tưởng tượng, mỗi lần anh ấy tức giận như vậy thì không phải là không để ý đến tôi thì cũng sẽ giày vò tôi bằng cách khác.
Lần này lại bình tĩnh như vậy, xem ra là thật sự không còn chút tình cảm nào rồi.
Tôi cầm tài liệu lên, đây là tài liệu mà thứ sáu tuần trước tôi nhờ thực tập sinh mới vào là Liễu nộp giúp, hiện tại cô ấy đang do tôi hướng dẫn.
Tôi xem kỹ tài liệu, phát hiện những số liệu này hoàn toàn không giống với những gì tôi làm.
May mà trên máy tính vẫn còn lưu, tôi đối chiếu lại một lượt, xác nhận không có vấn đề gì.
Đợi Liễu từ phòng trà trở về, tôi cười đi tới.
[Liễu, thứ sáu tuần trước cô đã nộp giúp tôi tài liệu đó chưa?]
Ánh mắt cô ấy có chút né tránh.
[Nộp rồi ạ.]
[Thật sao? Tôi nhớ số liệu của tôi đều đúng nhưng Lục tổng lại nói tôi làm sai.]
Liễu đứng bật dậy, mắt rưng rưng nhìn tôi, cúi đầu xin lỗi tôi một cách đáng thương.
[Chị Tiền xin lỗi, em không cẩn thận làm bẩn mất tài liệu, số liệu trên đó không rõ nên em đã in lại một bản… Không ngờ lại nhập sai số liệu…]
Công ty chúng tôi có rất nhiều loại tài liệu như vậy, mẫu đều giống nhau, chỉ cần đổi tiêu đề và số liệu là có thể in lại, cô ấy nói như vậy cũng không phải là nói dối.
Tôi cười lạnh một tiếng.
[Vậy tại sao cô không gọi điện hỏi tôi?]
Liễu nhìn tôi, nước mắt cô ấy rơi càng lúc càng nhiều.
[Em… Em đã gọi điện rồi ạ nhưng không hiểu sao chị không nghe máy.]
Tôi trợn mắt, trà xanh này bắt đầu nói dối rồi.
Thứ sáu tuần trước tôi vội về nhà để vứt hết đồ đạc của Lục Cẩn, điện thoại vẫn luôn để trong túi, căn bản không có cuộc gọi nào của cô ấy.
Tôi mở nhật ký cuộc gọi của điện thoại ra, tìm đến thứ sáu tuần trước, đưa màn hình về phía Liễu.
[Cô xem, cô có gọi điện không?]
Giọng Liễu run rẩy, có vẻ hơi sợ hãi.
[Chị Tiền, có thể là chị đã xóa rồi…]
Tôi còn muốn nói thêm thì phía sau truyền đến giọng của Lục Cẩn.
[Thừa nhận lỗi lầm khó đến vậy sao?]
Tôi không biết anh ấy nói với ai, quay đầu định cãi lại anh ấy nhưng lại phát hiện anh ấy đang nhìn chằm chằm Liễu.
[Cô ấy giao tài liệu cho cô là vì tin tưởng cô, cô làm bẩn tài liệu thì đó là lỗi của cô, cô ấy có thể từ chối nghe điện thoại của cô ngoài giờ làm việc.]
Mặt Liễu tái mét, cô ấy nhìn tôi cầu cứu, tôi không để ý đến cô ấy.
Cô ấy như đã đập vỡ cái bình, cũng không còn vẻ yếu đuối vừa nãy nữa.
[Vậy cô ấy giao tài liệu cho em, một thực tập sinh thì cô ấy không sai sao?]
Lục Cẩn lạnh lùng nhìn cô ta.
[Cô ấy sai ở chỗ giao tài liệu cho một kẻ vô dụng như cô, lẽ nào thực tập sinh còn không làm tốt việc nộp tài liệu sao?]
Liễu không nói nên lời, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt oán hận.
Tôi có chút không hiểu nổi, là Lục Cẩn nói cô ấy mà! Liên quan gì đến tôi?
Cô ấy hận tôi hoàn toàn không có lý do.
Chẳng lẽ chỉ vì anh ấy đẹp trai?
[Đến bộ phận tài chính kết toán lương đi, chúng tôi không tuyển người ngu.]
Lục Cẩn vốn dĩ nói chuyện rất độc mồm, lúc mới vào công ty anh ấy cũng thường nói với tôi như vậy, lần nào cũng chọc tôi tức điên lên.
Không ngờ anh ấy nói với người khác như vậy trông lại khá sảng khoái.
Lục Cẩn nói xong thì nhìn tôi, Đến văn phòng một chuyến.]
Tôi không hiểu anh ấy muốn gì, tìm tôi gây phiền phức sao?
Anh ấy dựa vào ghế làm việc, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi qua tròng kính, tôi cảm thấy anh ấy sắp mắng tôi.
Một phút trôi qua tôi cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Ngay khi tôi sắp bỏ chạy, Lục Cẩn đã lên tiếng.
[Xin lỗi.]
[Cái gì?]
Toi ngac nhien ngang dau len, day la lan dautien
tôi nghe Lục Cẩn xin lỗi.
Anh ấy xoa xoa trán, có vẻ hơi bất lực.