Chương 3 - Khi Tâm Trí Đột Phá

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tâm trạng tôi rất tốt, quyết định tìm một góc yên tĩnh để tiêu hóa hết thông tin tối nay.

Vừa bước ra ban công, tôi liền thấy Cố Thời Dực và Giang Phù đang đứng đó.

Gió đêm thổi bay chiếc váy dài của Giang Phù, cảnh tượng thật đẹp.

——–

Tôi theo phản xạ định tránh đi.

Nhưng giọng nói đầy bá đạo trong lòng của Cố Thời Dục lại vang lên rõ ràng:

【Sao cô ấy còn chưa đi theo mình?】

【Mình cố tình đi hướng này mà, chỗ này là góc hút thuốc riêng của cô ấy.】

【Trước đây mỗi lần cô ấy tâm trạng tệ, đều thích trốn ra đây hút thuốc.】

【Mình bỏ thuốc cũng là vì cô ấy nói không thích mùi thuốc.】

【Rốt cuộc đến bao giờ cô ấy mới nhận ra, mình đã vì cô ấy làm bao nhiêu chuyện?】

Bước chân tôi khựng lại.

5

Quả thật tôi có một thói quen.

Khi tâm trạng bực bội, tôi hay ra ban công nhỏ ở công ty này hút một điếu thuốc.

Đây là góc khuất, rất ít người lui tới.

Cố Thời Dục làm sao mà biết được?

Anh ta chẳng phải trước giờ luôn thờ ơ với tôi sao?

Lúc này, Giang Phù hình như đang nũng nịu than phiền gì đó với Cố Thời Dục.

“Anh Thời Dục, lúc nãy sao anh lại đối xử với em như vậy? Có phải chị Tô hiểu lầm quan hệ của chúng ta rồi không?”

Cố Thời Dục quay lưng về phía tôi, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh.

Anh không trả lời.

Nhưng tôi nghe rõ được tiếng lòng của anh đang trào dâng sự bực bội:

【Người đàn bà này còn chưa nói xong à?】

【Hiểu lầm? Mình ước gì cô ấy hiểu lầm, hiểu lầm rằng mình yêu Giang Phù đến điên cuồng, để cô ấy ghen.】

【Nhưng cô ấy căn bản không quan tâm, trong lòng cô ấy không có mình.】

【Đau khổ quá, muốn chết đi cho rồi.】

Tôi: “…”

Người đàn ông này, nội tâm đúng là kịch quá nhiều.

Đúng là kiểu đàn ông khi yêu thì mất hết lý trí.

Giang Phù thấy anh không trả lời, lại càng lấn tới.

Cô ta đưa tay ra, muốn nắm lấy tay áo Cố Thời Dục.

“Anh Thời Dục, chúng ta…”

“Đừng chạm vào tôi.”

Giọng Cố Thời Dục lạnh như băng giá.

Anh lùi mạnh một bước, né tránh bàn tay của Giang Phù.

【Tránh ra, đừng dùng đôi tay bẩn thỉu của cô mà đụng vào tôi.】

【Bộ đồ này là thương hiệu yêu thích của Tiêm Tiêm, chỉ có cô ấy mới được chạm vào.】

【Lần trước khi cô ấy thắt cà vạt cho mình, ngón tay vô tình chạm vào yết hầu…】

【Khốn kiếp, cứng lên luôn.】

Tôi suýt nữa phun cả ngụm rượu đang uống.

Vội đưa tay bịt miệng, cố nhịn không bật cười thành tiếng.

Thì ra lần đó anh ta phản ứng mạnh như vậy là vì chuyện này sao?

Tôi còn tưởng anh chê tôi vụng về.

Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của Giang Phù dừng lại trong bối rối, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

“Anh Thời Dục, anh… anh vẫn còn giận em sao? Giận em ba năm trước bỏ đi không một lời?”

Ba năm trước.

Lại là ba năm trước.

Tôi lập tức dựng tai lên nghe.

Cuối cùng, Cố Thời Dục cũng mở miệng.

Giọng anh không hề có chút cảm xúc.

“Cô nghĩ nhiều rồi.”

【Tôi giận gì cô? Tôi còn phải cảm ơn cô nữa là.】

【Nếu không phải vì cô bỏ đi, thì làm sao tôi có cơ hội cưới được Tô Tiêm?】

【Dù có dùng chút thủ đoạn không quang minh chính đại.】

【Nhưng chỉ cần có thể lấy được cô ấy, xuống địa ngục tôi cũng cam lòng.】

—–

Tim tôi va một cái mạnh, như rơi mất nhịp.

Thủ đoạn không quang minh chính đại?

Rốt cuộc anh đã làm gì?

6.

Cuộc hôn nhân giữa tôi và Cố Thời Dực là một cuộc hôn nhân vì lợi ích.

Lúc đó gia đình Tô đang đứt mạch vốn, rất cần một khoản tiền lớn để xoay sở.

Gia đình Cố đề xuất liên hôn.

Cha tôi vì công ty, đã bán rẽ tôi.

Tôi luôn nghĩ, Cố Thời Dực cũng là người bị ép buộc.

Nên suốt ba năm kết hôn, tôi không hề cầu mong được anh yêu.

Chỉ mong được bình yên, đóng tròn vai làm phu nhân Cố.

Bây giờ nhìn lại, hóa ra sự tình có vẻ còn ẩn chứa bí mật khác.

“Anh Thời Dực, em biết lỗi rồi, anh tha thứ cho em được không?”

Giang Phù nức nở, nghe vừa đáng thương vừa đáng ghét.

“Chúng ta bắt đầu lại, như trước kia được không?”

【Trước kia?】

【Trước kia em chỉ là kẻ đi theo, khi nào tao đối xử tốt với em chứ?】

【Nếu không phải vì em có thể giúp tao dò la tin tức về Tô Tiêm, tao đã đuổi em từ lâu rồi.】

Tôi hoàn toàn choáng váng.

Dò la tin tức về tôi?

Tôi và Giang Phù đúng là từng là bạn cùng phòng thời đại học.

Nhưng quan hệ cũng chỉ tầm thường.

Chẳng lẽ…

Giọng nói lạnh lùng của Cố Thời Dực cắt ngang dòng suy nghĩ tôi.

“Giang Phù, nhận rõ vị trí của cô đi.”

“Hiện giờ, cô chỉ là trợ lý đặc biệt của tôi.”

【Cút đi cho lẹ, đừng làm phiền vợ tao.】

【Nếu cô ấy còn không đến, tao sẽ vào bắt người.】

Nói xong, Cố Thời Dực quay người, chuẩn bị rời ban công.

Rồi anh nhìn thấy tôi.

Chúng tôi chạm mắt nhau.

Không khí như đông đặc.

Đồng tử của Cố Thời Dực co lại đột ngột.

Biểu cảm trên mặt anh, trong khoảnh khắc, từ băng sơn biến thành sự tĩnh mịch trước núi lửa phun trào.

【Cô ấy nghe thấy rồi sao?】

【Cô ấy nghe được bao nhiêu?】

【Cô ấy có biết tôi thầm yêu cô bao năm không?】

【Cô ấy có biết vì để cưới cô, tôi suýt phá sập công ty nhà cô không?】

【Xong đời rồi, chắc chắn cô ấy sẽ thấy tôi biến thái, sẽ đòi ly hôn.】

【Tôi không thể mất cô ấy!】

【Giết cô ấy, biến cô ấy thành tiêu bản, như vậy cô ấy sẽ mãi thuộc về tôi.】

Lời thầm nghĩ cuối cùng của anh làm tôi rùng mình đến run cả người.

Người đàn ông này…Quá đáng sợ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)