Chương 5 - Khi Siêu Thị Trở Về Không Còn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Rõ ràng anh ta vẫn nhớ — chỉ mới một tuần trước, tôi và anh ta còn đang là người yêu.

Hồi năm nhất đại học, anh ta đã phải lòng tôi ngay từ lần đầu gặp mặt.

Anh ta theo đuổi tôi rất điên cuồng.

Tuy tôi cũng có chút cảm tình với anh ta, nhưng vì biết Lưu Nhược Ân cũng thích anh ta, nên tôi đã từ chối lời tỏ tình ấy.

Chính miệng Nhược Ân từng nói với tôi rằng, cô ấy không muốn vì một người đàn ông mà ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai đứa tôi.

“Chỉ là đàn ông thôi, không đáng để đánh mất bạn thân.”

Cô ấy nhanh chóng quen bạn trai mới, lúc đó tôi mới yên tâm mà chấp nhận Trần Huyên.

Tình cảm giữa tôi và anh ta vẫn luôn tốt đẹp.

Vậy nên ở kiếp trước, khi biết hai người họ phản bội tôi, tôi đã sốc đến tột độ.

Sự phản bội ấy như một cú đánh chí mạng vào thần kinh đã kiệt quệ của tôi, khiến tôi đột tử ngay tại chỗ.

Mà một tuần trước, đúng vào lúc tôi bắt đầu tiết kiệm tiền lo viện phí cho bố mẹ…

Không biết từ đâu, Trần Huyên bỗng như biết chuyện nhà tôi xảy ra biến cố, sợ tôi mượn tiền anh ta, lập tức chủ động nói chia tay.

Tôi không thèm đôi co, dứt khoát chặn số, xóa sạch dấu vết.

Không ngờ lại gặp lại anh ta ở đây.

Tôi không muốn dây dưa gì thêm, định quay đầu rời đi.

Nhưng Lưu Nhược Ân lại cố tình kéo tay Trần Huyên đứng chắn trước mặt tôi.

Cô ta vừa tô lại son, vừa nở nụ cười đắc ý nhìn tôi:

“Tử Vi, thấy bọn tôi thì trốn cái gì? Anh Huyên và tôi đến thăm bác trai bác gái đấy.”

“Nhà có chuyện lớn thế mà sao không nói với bọn tôi?”

“Chị em mười mấy năm, anh Huyên tuy là người yêu cũ của cậu, nhưng tôi cũng chẳng hẹp hòi đến mức đó.”

“Cậu cần giúp đỡ thì cứ nói, bọn tôi chắc chắn sẽ giúp hết mình!”

Miệng nói thế, nhưng ánh mắt cô ta không giấu nổi vẻ hả hê.

Thấy tôi im lặng, giọng điệu của cô ta càng châm chọc:

“Nghe nói bố mẹ cậu còn nợ viện phí phải không? Một tuần rồi mà vẫn chưa đóng nổi?”

“Thôi thì tôi cũng không phải người tuyệt tình… Nếu cậu quỳ xuống lạy tôi ba cái, tôi sẽ cho cậu mượn tiền viện phí, thế nào?”

Lưu Nhược Ân đâu phải đến để giúp tôi.

Cô ta rõ ràng là dắt Trần Huyên tới để dẫm lên nỗi đau của tôi.

Tôi không buồn đôi co, việc đóng viện phí mới là quan trọng nhất.

Tôi nhếch mép cười lạnh: “Chờ đến ngày mày chết thì tao sẽ cân nhắc.”

“Mày còn không xứng để tao cúi đầu. Dắt thằng đàn ông rác rưởi tao vứt bỏ ấy, biến khỏi mắt tao ngay!”

Nghe tôi từ chối, Lưu Nhược Ân cũng chẳng bất ngờ.

Cô ta chẳng giận, cũng không tức, chỉ cười lạnh với ánh mắt quái dị.

Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm: “Tử Vi, cứ cứng miệng đi.”

“Không bao lâu nữa, mày sẽ hối hận vì không lạy tao ba cái hôm nay đấy!”

“Đến lúc đó, có quỳ lạy van xin tao cho vay tiền, tao cũng mặc kệ mày!”

Nói xong, Lưu Nhược Ân khoác tay Trần Huyên bỏ đi.

Trong lòng tôi có chút bất an vì nụ cười đáng ngờ kia.

Nhưng cho đến khi tôi nộp xong viện phí, mọi chuyện vẫn yên ổn.

Tôi nghĩ chắc cô ta chỉ dọa suông, cũng chẳng bận tâm lời cô ta nói nữa.

Tôi cầm thuốc do bệnh viện cấp, vội vã chạy đến phòng bệnh bố mẹ.

Vừa rót nước, chuẩn bị đưa thuốc cho bố mẹ uống…

Tôi phát hiện — túi thuốc đã hoàn toàn biến mất.

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, chết lặng.

Chiếc hộp thuốc trống rỗng như đang cười nhạo tất cả nỗ lực của tôi suốt thời gian qua.

Tôi choáng váng, hoa mắt, rồi loạng choạng ngã sụp xuống đất giữa tiếng hốt hoảng của y tá.

Sao lại thế này? Thuốc… sao lại biến mất?

Lưu Nhược Ân lại giở trò gì nữa? Tại sao cô ta cứ nhất quyết không buông tha cho tôi?

Điện thoại vang lên một tiếng “ting” báo có thông báo mới.

Tôi theo phản xạ nhìn vào — thì ra là Lưu Nhược Ân vừa đăng bài mới.

Cũng giống kiếp trước, trong thời gian này cô ta đã trở thành một blogger “con nhà giàu ẩn danh” có chút tiếng tăm.

Mỗi ngày đều khoe cuộc sống tiêu tiền như nước của mình.

Và hôm nay cũng vậy.

Cách đây hai phút, cô ta lại khoe thêm một món đồ cổ mới.

Đó là vật mang biểu tượng đặc trưng của Đại Chu quốc, giá trị lên tới hàng chục triệu.

Tôi trừng trừng nhìn tấm ảnh khoe khoang đó của cô ta.

Mắt đỏ ngầu, máu dồn lên tận tròng, tôi gần như phát điên, gào lên như thể mất trí:

“Tôi biết rồi! Tôi biết rồi!!!”

Tôi đã hiểu rốt cuộc Lưu Nhược Ân dùng thủ đoạn gì!

6.

Tôi vét sạch đồng tiền cuối cùng trên người, mua lại số thuốc vừa mất.

Chỉ khác là lần này, tôi nhờ y tá giúp chăm sóc và cho bố mẹ uống thuốc cẩn thận.

Còn tôi — tôi phải phản công.

Tối hôm đó, một trong những ngân hàng lớn nhất ở thủ đô bị trộm.

Một tỷ tiền mặt biến mất không dấu vết.

Cảnh sát lần theo dấu vết tại hiện trường và tìm đến biệt thự của Lưu Nhược Ân.

Khi cảnh sát phá cửa xông vào, cô ta và Trần Huyên đang quấn lấy nhau trên chiếc giường phủ đầy tiền mặt màu đỏ.

Những thỏi vàng, trang sức, nữ trang cũng bị họ dùng làm đạo cụ để “chơi trò hưng phấn”.

Điều này càng khiến cảnh sát tin chắc rằng Lưu Nhược Ân chính là nghi phạm chính.

Hơn mười cảnh sát vũ trang lập tức bao vây căn phòng, khiến Lưu Nhược Ân hét toáng lên vì sợ hãi.

Trần Huyên cũng tái mét mặt, mềm nhũn như cọng bún.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)