Chương 1 - Khi Sếp Là Con Chó Độc Thân
Tôi uống say, lên mạng đăng bài chê bai sếp mình là một con chó độc thân chẳng ai thèm ngó.
Kết quả là hôm sau, công ty bị bốn tổng tài khác nhau thu mua giá cao.
Họ chặn tôi lại ngay trong văn phòng, mấy bản hợp đồng mua lại ném thẳng vào mặt tôi.
Vị sếp cuồng việc mà tôi từng chê bai, mắt đỏ hoe ép tôi vào góc tường:
Lâm Mạc, công ty bây giờ là của tôi, cô còn định nhảy sang đâu?”
Tổng tài đối thủ, như một con công xoè đuôi, mỉm cười lên tiếng:
“Bé yêu, về với anh đi. Hắn trả em bao nhiêu, anh trả gấp ba, cổ phần tùy em muốn.”
Chàng tân quý công nghệ đẩy gọng kính vàng, giọng đều đều không chút dao động:
“Lấy tôi. Tôi có 150 bằng sáng chế. Công ty tôi sắp niêm yết. Đây là lựa chọn tối ưu.”
Còn vị tài phiệt trong truyền thuyết chưa từng lộ diện, chỉ buông một câu:
“Công ty của ba người bọn họ, tôi cũng mua hết rồi. Giờ cô thuộc quyền tôi.”
Tôi chết lặng.
Chỉ là than vãn một câu thôi mà, sao lại chọc thủng cả trời thế này?
1
Lại một tối thứ Sáu tăng ca đến tận khuya, cuối cùng tôi cũng bùng nổ.
Kích nổ tôi chính là sếp — Lục Trầm Uyên.
Một người đàn ông ba mươi tuổi chưa có người yêu, coi công ty như vợ, dồn nhân viên đến mức sống dở chết dở.
Mười giờ rưỡi tối. Còn ba mươi phút nữa mới tan ca. Sếp ném thẳng vào nhóm làm việc một file PPT ba trăm trang, kèm theo một câu:
“Sáng mai họp sẽ dùng, mọi người cố gắng nhé.”
Trong nhóm im phăng phắc như chết, chẳng ai dám lên tiếng.
Tôi tức đến mức lao ngay xuống lầu, vớ lấy hai lon bia ở cửa hàng tiện lợi, tại chỗ “ực ực ực” uống cạn.
Mượn hơi men, tôi rút điện thoại ra, mở diễn đàn dân công sở, ngón tay gõ nhanh như bay.
Tiêu đề: “Bàn về tác hại của việc sếp là một con chó độc thân bẩm sinh đối với nhân viên.”
Nội dung bài đăng:
“Mỗi ngày đều bị vắt kiệt đến giọt máu cuối cùng, không có đời sống về đêm, không có đời sống tình dục, về nhà ngay cả sức để vuốt mèo cũng không còn! Tôi nghi ngờ nghiêm trọng là anh ta bị rối loạn chức năng, nên mới biến thái tâm lý, không chịu nổi khi thấy người khác hạnh phúc! Vị tổng tài nào có lòng xin hãy cứu tôi ra khỏi địa ngục tăng ca này? Không cần thăng chức tăng lương, chỉ cần được nghỉ thứ Bảy và Chủ Nhật! Ai làm được, tôi lập tức gả!”
Đăng xong, tôi ợ một cái vì men rượu. Thế giới bỗng yên tĩnh hẳn.
Tôi lảo đảo quay lại chỗ làm, úp mặt xuống bàn phím, ngủ chết luôn tại đó.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, là do cô lao công dùng cây lau nhà chọc tôi dậy.
“Cô gái, không đi là tòa nhà khóa cửa đấy.”
Tôi đau đầu vì say rượu, lồm cồm mò điện thoại, suýt bị ánh sáng màn hình làm chói mắt.
Biểu tượng ứng dụng diễn đàn ẩn danh kia treo con số chói lóa “999+”.
Bài đăng của tôi đã nổ tung, được đẩy lên thành bài hot nhất năm. Bên dưới toàn là bình luận kiểu “Chủ thớt nói hộ lòng tôi”, “Cùng một thế giới, cùng một ông sếp”, “Ôm ôm chủ thớt”.
Tôi đổ mồ hôi tay, vừa định xóa bài thì lại thấy mấy bình luận có phong cách… rất kỳ quái.
ID “Phong Lưu Không Dâm Đãng”:
“Tiểu mỹ nhân, gửi địa chỉ công ty cho tôi. Công ty tôi không chỉ nghỉ thứ Bảy, Chủ Nhật mà còn có trà chiều trên đảo và du lịch toàn cầu hưởng lương.”
ID “Code Thay Đổi Thế Giới”:
“Đã định vị được tọa độ công ty của cô thông qua IP bài đăng. Quy trình thu mua đã khởi động, dự kiến mất 24 giờ, vui lòng kiên nhẫn chờ bàn giao.”
ID “Tiền Chỉ Là Con Số”:
“@Code Thay Đổi Thế Giới, khỏi phiền thế. Công ty mà anh định vị được, tối qua tôi đã mua rồi.”
Kinh khủng nhất là dòng cuối cùng, từ một ID ẩn danh không có bất kỳ thông tin gì, chỉ trả lời đúng một chữ:
“Ồ.”
Nhìn mấy dòng trả lời này, tôi tỉnh rượu “vèo” một cái, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Thời buổi này, mấy bệnh nhân “trẻ trâu” trên mạng cũng giàu thế sao? Nói khoác không chớp mắt?
Tôi vội vàng xóa bài, tự an ủi rằng đây chỉ là một giấc mơ hoang đường.
Nhưng hiện thực rất nhanh đã tát cho tôi một cú thật đau.
Sáng thứ Hai, tôi với cặp mắt thâm quầng bước vào cửa công ty, lập tức cảm thấy bầu không khí… không đúng lắm.
Ánh mắt đồng nghiệp nhìn tôi pha trộn giữa thương hại, ghen tị, hóng hớt và kính sợ, cứ như đang ngắm một loài động vật quý hiếm.
Bàn làm việc của tôi giờ đã biến thành một gian trưng bày hàng hiệu mini.
Chín trăm chín mươi chín đóa hồng đỏ Ecuador nhập khẩu bằng đường hàng không chiếm trọn nửa lối đi, trên tấm thiệp viết những nét chữ rồng bay phượng múa:
“Bảo bối, chào buổi sáng. — From Phượng Tư Nam.”
Một bộ full thiết bị điện tử phiên bản mới nhất, từ máy tính đến tai nghe, tất cả đều là cấu hình cao nhất. Bên cạnh là một tập hướng dẫn sử dụng in ấn tinh xảo và… một bản hợp đồng tiền hôn nhân còn tinh xảo hơn, ký tên: Kỳ Điểm Công Nghệ — Kỷ Ngôn.
Kinh khủng nhất là một chiếc chìa khóa xe nằm yên trong hộp nhung, bên cạnh đè một giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, mục chủ sở hữu ghi rõ rành rành: Lâm Mạc. Người tặng: Thẩm Dục.
Cả văn phòng im phăng phắc, đến cả hơi thở cũng dè dặt.
Cô bạn thân Chu Hiểu Hiểu của tôi ghé sát, hạ giọng, mặt mũi méo xệch:
“Mạc Mạc, cậu bị ai bao nuôi à? Hay là… cậu bao nuôi ai?”
Tôi há miệng, nhưng một chữ cũng không thốt ra được.
Đang định tìm cách xử lý mấy củ khoai nóng phỏng tay này, thì cánh cửa phòng tổng tài mở ra.
Lục Trầm Uyên bước ra ngoài.
Hôm nay anh mặc một bộ vest xám đậm, sắc mặt còn tối hơn cả màu vest. Ánh mắt anh lướt qua đống đồ kia, sắc bén như dao, cuối cùng ghim chặt vào mặt tôi.
Lâm Mạc,” anh cất giọng, lạnh lẽo không chút nhiệt độ,
“Vào phòng làm việc của tôi.”
2
Tôi đi theo sau Lục Trầm Uyên, cảm giác mình chẳng khác gì một phạm nhân đang chờ lãnh án.
Bộ ghế sofa da thật trị giá sáu con số trong văn phòng anh, hôm nay tôi ngồi xuống mà như có kim châm dưới mông.
Lục Trầm Uyên không ngồi, anh đứng trước khung cửa sổ sát đất khổng lồ, bóng lưng thẳng tắp, nhưng lại khiến tôi có cảm giác chỉ một giây nữa thôi… trời sẽ sập xuống.
“Những thứ kia, là thế nào?” Cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng lạnh đến mức có thể đóng băng người khác.
“Tôi… tôi không biết.” Tôi cúi đầu, giọng nhỏ hơn cả tiếng muỗi.
“Không biết?” Anh đột ngột xoay người, vài bước đã tới trước mặt tôi, ném một tập tài liệu in ra bàn trà.
Đó chính là bài đăng tôi viết trên diễn đàn.
Cả mấy dòng bình luận bên dưới cũng được in nguyên vẹn không sót chữ nào.
Mặt tôi “bùm” một tiếng đỏ bừng, nóng ran từ má lên tận vành tai.
“Tôi… tôi uống say… tôi nói bừa thôi…” Tôi lắp bắp giải thích, câu trước câu sau chẳng ăn nhập gì nhau.
“Nói bừa?” Anh cúi người xuống, hai tay chống lên tay vịn sofa, vây tôi trọn trong bóng của mình. Mùi gỗ tuyết tùng lạnh lẽo xen lẫn hơi thở đầy nguy hiểm ập thẳng tới.
“Ai làm được, tôi lập tức gả cho người đó!”
Anh đọc rành rọt từng chữ, ánh mắt khóa chặt tôi.
Lâm Mạc, em muốn lấy chồng đến thế sao? Muốn rời khỏi công ty đến vậy?”
Bị anh nhìn chằm chằm, tim tôi rối loạn, đến thở mạnh cũng không dám.
Đúng lúc này, cánh cửa văn phòng “rầm” một tiếng bị đẩy bật ra.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, diêm dúa như con công xòe đuôi, dựa vào khung cửa, mỉm cười nhìn chúng tôi.
“Yo, Tổng Lục, sáng sớm đã mắng nhân viên à? Văn hóa doanh nghiệp bên công ty tôi không có trò này đâu.”
Tôi nhận ra anh ta — Phượng Tư Nam, tổng tài của Tập đoàn Phượng Thiên, kẻ đối đầu trực diện với công ty chúng tôi.
Lục Trầm Uyên đứng thẳng dậy, sắc mặt càng đen hơn:
“Tổng Phượng, ai cho anh vào đây?”
“Đương nhiên là dựa vào cái này.”
Phượng Tư Nam lắc lắc tập tài liệu trong tay, nở nụ cười đầy phong tình:
“Ba mươi lăm phần trăm cổ phần của công ty các anh, giờ thuộc về tôi rồi. Là cổ đông cá nhân lớn nhất, tôi đến đây thị sát một chút… không quá đáng chứ?”
Vừa nói, anh ta vừa liếc mắt đưa tình về phía tôi:
“Bảo bối, anh đến đón em tan ca đây.”
Tôi: “…” Bây giờ mới chín giờ sáng nhé!
Nắm đấm của Lục Trầm Uyên đã siết chặt đến mức phát ra tiếng răng rắc.
Không khí trong phòng căng như dây đàn, đúng lúc đó, ở cửa lại xuất hiện một người khác.
Người này mặc sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng, vẻ ngoài trông nhã nhặn nhưng lại khiến người khác không dám lại gần. Anh đẩy gọng kính, bình tĩnh lên tiếng:
“Tổng Phượng, e là anh không phải cổ đông lớn nhất đâu. Tôi vừa hoàn tất việc mua lại cổ phần từ hai cổ đông nhỏ lẻ khác, hiện đang nắm giữ 36%.”
Là Kỷ Ngôn — tổng tài của Kỳ Điểm Công Nghệ! Người được đồn rằng ngoài code ra thì không hứng thú với bất cứ thứ gì, một tên mọt công nghệ chính hiệu!