Chương 5 - Khi Sếp Gọi Video Họp

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi đỏ mặt, lắp bắp tụt xuống:

“Xin lỗi sếp… mạo phạm rồi ạ…”

Chưa kịp chạy trốn thì phía sau lại vang lên:

“Bố mẹ tôi ở A thị, đặt vé máy bay mai đi nhé.”

“Dạ vâng! Sếp ngồi khoang hạng nhất hay hạng phổ thông ạ?”

Hỏi xong là tôi muốn tự vả ——

Tổng tài thì ai mà ngồi phổ thông chứ???

Tôi lập tức sửa miệng:

“À em hiểu rồi! Em đặt liền ạ!”

Chạy thẳng về phòng, mở app, đặt cho sếp vé hạng nhất.

Còn mình… chọn vé hạng phổ thông.

Lỡ không được hoàn tiền thì tôi cũng không khóc bằng tiếng mán.

Hôm sau, mặt trời lên cao, tôi mới lồm cồm dậy.

Rửa mặt chải đầu xong, tôi ngồi trong sân, móc túi đồ trang điểm ra.

Dù là bạn gái “hợp đồng”, cũng không thể quá tuềnh toàng được.

Chu Thời Dư đi ngang, nhìn tôi quẹt lớp này chồng lớp kia, cuối cùng không nhịn được hỏi:

“Cái đồ xanh xanh em bôi kia là gì vậy?”

“Che khuyết điểm, để che vùng đỏ.” Tôi nghiêm túc giải thích.

Tôi vừa nói, vừa cầm cọ đánh phấn má hồng.

Anh lại hỏi:

“Cái này thì sao?”

“Má hồng, để da hồng hào, có sức sống.”

Anh nhíu mày, lộ ra vẻ “tôi sắp phát hiện ra điều gì đó kinh thiên động địa”:

“Lâm Thiên Thiên, em tự nghe lại hai câu em vừa nói xem —— có giống con ngốc không?”

Tôi: …

Cứu tôi với.

Tôi không muốn làm người nữa…

7

Chuyến bay là buổi chiều, nên tôi đề xuất ăn trưa xong mới xuất phát.

Chủ nhà có món “vịt già hầm thuốc bắc” nấu tại chỗ — nghe đã thấy bổ.

Tôi lập tức xung phong lấy lòng sếp:

“Sếp yên tâm, để em chọn con vịt béo nhất về nấu cho sếp!”

Chạy ra chuồng vịt, tôi vòng vèo hai vòng như chọn cung phi nhập cung, rồi lại phát hiện chuồng bên cạnh hình như có con… béo hơn.

Tôi chỉ tay hào hứng:

“Sếp! Con kia kìa! To đùng, mỡ màng, chính nó!”

Bỗng nhiên ——

“Quạc! Quạc! Quạc quạc quạc quạc quạc——”

Tiếng la hét vang trời của… vịt? Hay gì đó?

Chu Thời Dư khoanh tay đứng nhìn tôi, vẻ mặt nửa buồn cười nửa khó hiểu.

Tôi cười gượng:

“Con vịt nó kêu thảm quá ha…”

“Em biết nó đang kêu gì không?” Chu Thời Dư nghiêm túc hỏi.

“Ờ… gì ạ?”

“Nó kêu: ‘Tôi là ngỗng! Tôi là ngỗng!’”

Tôi: …

Không trách sao chuồng này toàn… to hơn tiêu chuẩn ngành. Hóa ra là ngỗng.

“Hay là… mình ăn lẩu ngỗng đi sếp?”

“Em thích là được.” Chu Thời Dư nén cười gật đầu.

Tôi thề, đây là chuyện xấu hổ nhất kể từ vụ “sói gọi tên Husky”.

Mà cuộc đời tôi ấy hả, mỗi lần nghĩ “chắc không thể nhục hơn nữa đâu” —

Nó sẽ lập tức cho tôi biết: còn.

Ví dụ như chuyện ở sân bay.

Khi Chu Thời Dư chuẩn bị đi vào cổng VIP của hạng nhất, tiếp viên nhìn vé, mỉm cười:

“Xin lỗi anh, hạng phổ thông ở phía bên kia.”

Rồi quay sang tôi, lại cười rạng rỡ:

“Chào mừng cô Lâm Cô ngồi hạng nhất ạ.”

Tôi: …

Tôi có bản lĩnh quá rồi.

Tôi đặt vé hạng nhất cho mình, còn để sếp ngồi phổ thông???

“Sếp… em hình như đặt nhầm rồi…” Tôi líu líu lưỡi.

Chu Thời Dư thở dài, quay sang hỏi tiếp viên:

“Có thể nâng hạng không?”

“Xin lỗi anh, kỳ nghỉ Quốc Khánh hết chỗ rồi ạ.”

Tôi muốn khóc…

“Sếp, em có phải ngốc lắm không…” Tôi giọng run run.

Chu Thời Dư thở dài, sắc mặt không rõ là cười hay đang suy.

“Lần sau tuyển thư ký, tôi nhất định phải mở to mắt.”

Thế là ——

Tôi lần đầu được ngồi hạng nhất.

Sếp lần đầu… ngồi kẹp chân ở hạng phổ thông.

Tôi không biết chân dài như anh ta có co lại được không…

Cũng không biết… vé máy bay có được thanh toán không nữa.

________________________________________

8

Nhà bố mẹ Chu Thời Dư nằm ở vùng ngoại ô A thị.

Là kiểu nhà tứ hợp viện truyền thống, tường trắng gạch xám, cầu nhỏ nước chảy, nhìn một cái là biết “nhà có học”.

Vừa bước vào cửa, tôi lập tức bật chế độ “con dâu kiểu mẫu”:

“Cháu chào chú chào dì ạ!”

“Tới rồi hả con, vào nhà đi!”

Một người phụ nữ mặc sườn xám, xinh đẹp quý phái, chắc chắn là mẹ sếp.

Nhưng khi tôi quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh… tôi muốn xỉu tại chỗ.

Tay vest quần âu chỉnh tề, giày da bóng loáng, MẶC ÁO ĐUÔI TÔM.

MẶC ÁO ĐUÔI TÔM ĐI ĐÓN CON DÂU.

Chu Thời Dư nhíu mày:

“Ba, ba định đi đăng cơ à?”

Người kia nhìn tôi, cười nhàn nhạt:

“Lâm Thiên Thiên, lâu rồi không gặp.”

“Dạ… lâu rồi không gặp, giáo sư Chu…”

Tôi cười gượng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)