Chương 6 - Khi Quy Tắc Được Thử Thách
Kỹ sư Tiền – vị “ủy viên kỷ luật” mới của khu – lại lên tiếng, đưa ra phán quyết sau cùng cho cuộc tranh cãi.
“Thì ra là vậy. Có lẽ cô Lâm đã được dạy một bài học đắt giá từ câu chuyện ‘Nông dân và con rắn’.”
“Nhưng không sao. Quy tắc, không nên đặt lên vai sự tử tế và nhún nhường của một ai đó. Từ nay, quy tắc chính là quy tắc.”
Câu nói ấy, điềm tĩnh, khách quan, nhưng mang theo sức thuyết phục không thể phản bác.
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại, biết rằng thời điểm đã đến.
Tôi tắt chế độ chỉ bạn bè xem trên bài đăng cũ, rồi ung dung gửi vào nhóm cư dân dòng tin đầu tiên và cũng là duy nhất của mình trong ngày hôm đó.
“Cảm ơn mọi người đã ‘quan tâm’. Dạo này tôi đi bộ đi làm mỗi ngày, hít thở không khí trong lành, thấy cơ thể khỏe hơn, tinh thần cũng tốt hơn. Mọi người cũng nên giữ sức khỏe, đừng vì tức giận mà ảnh hưởng bản thân.”
Một nhát “đâm” kiểu Versailles – nhẹ nhàng, mà chí mạng.
Tôi gần như có thể tưởng tượng ra cảnh chị Lan thấy dòng tin đó mà giận đến run người, huyết áp tăng vọt.
Tôi tắt điện thoại, duỗi người vươn vai.
Ánh nắng ngoài cửa sổ thật đẹp, thế giới lúc này thật quang đãng.
Cảm giác được minh oan – sảng khoái thật đấy.
________________________________________
07
Nếu chị Lan nghĩ sức chiến đấu của kỹ sư Tiền chỉ dừng ở mức phòng thủ và giảng luật, vậy thì chị ta thật sự quá ngây thơ.
Một kỹ sư cấp cao từng làm việc ở Viện Quy hoạch giao thông, chiến đấu với đủ loại hành vi trái quy định suốt bốn mươi năm, trong “kho vũ khí” của ông ấy, luôn tồn tại những “sát chiêu” ngoài sức tưởng tượng.
Ngày hôm sau, khi chị Lan và nhóm người của chị còn đang vắt óc suy nghĩ làm sao “phá giải” kiểu đậu xe chuẩn mực của kỹ sư Tiền, thì ông ấy đã không còn muốn phòng thủ nữa – mà là chủ động tấn công.
Tấn công từ gốc rễ.
Ông hoàn toàn không định phí thời gian tranh cãi “cách đậu xe” với họ.
Ông muốn nhổ tận gốc nền tảng “hành ác” của họ.
Ông dành cả buổi sáng để chuẩn bị một tập hồ sơ dày cộp.
Bên trong có bản mô tả chi tiết việc lối cứu hỏa tầng hầm bị chiếm dụng suốt thời gian dài, kèm video và ảnh chụp độ phân giải cao, có thời gian ghi nhận rõ ràng trong hai ngày liên tiếp, có bản sao bản vẽ hoàn công và nghiệm thu phòng cháy của khu, trên đó ông dùng bút đỏ khoanh kỹ từng khu vực bị chiếm dụng.
Cao tay nhất là, ông còn viết một bản kiến nghị cải tạo dài 5 trang với tư cách là kỹ sư quy hoạch giao thông cấp cao, phân tích sâu sắc các rủi ro an toàn do việc đậu xe trái phép gây ra – từ kết cấu công trình, hiệu quả thoát hiểm, đến an toàn PCCC.
Tập hồ sơ đó, ông không nộp cho ban quản lý.
Mà chia làm hai hướng – một gửi trực tuyến, tố cáo bằng tên thật đến Cục phòng cháy chữa cháy thành phố, một gửi trực tiếp đến Sở Xây dựng và Phát triển đô thị.
Lời tố cáo đến từ chuyên gia – sức nặng và tốc độ xử lý không phải người thường có thể sánh bằng.
Phản hồi từ Cục PCCC đến nhanh đến kinh ngạc.
Sáng ngày thứ ba, một xe kiểm tra đỏ rực của đội thanh tra phòng cháy đã chạy thẳng vào khu.
Mấy nhân viên mặc đồng phục, mặt lạnh như tiền, đi thẳng vào hầm xe dưới sự dẫn đường của ông Trương – lúc đó mặt đã trắng bệch.
Khảo sát, đo đạc, chụp ảnh, thu thập chứng cứ.
Từng bước nhanh gọn, không cho bất kỳ ai biện minh hay bao biện.
Chiều cùng ngày, một tờ “Thông báo yêu cầu khắc phục trong thời hạn” đóng dấu đỏ chót đã được dán giữa bảng tin khu – vị trí dễ thấy nhất.
Ngôn từ cực kỳ nghiêm khắc, yêu cầu ban quản lý trong vòng 3 ngày phải dọn dẹp toàn bộ xe và vật cản trên lối cứu hỏa, đảm bảo thông thoáng, đồng thời dựng biển “cấm đỗ” rõ ràng, nếu không sẽ phạt nặng và xử lý hành chính.
Ban quản lý cứng họng.
Họ không thể tiếp tục chơi bài “dĩ hòa vi quý” nữa.
Trước con dấu đỏ và những dòng luật đen trắng rõ ràng, mọi lời biện hộ đều vô nghĩa.
Họ lập tức hành động, in hàng chục thông báo dán lên kính trước từng chiếc xe đậu sai quy định.
Chiếc SUV của chị Lan – chiếc xe chưa từng rời chỗ trong suốt mấy năm – bị dán tận ba tờ.
Lúc này, chị Lan và nhóm người thật sự nổi điên.
Với họ, đây không chỉ là mất đi một chỗ đậu xe “chùa”.
Mà là cú đánh tan tác vào địa vị “đặc quyền” mà họ xây dựng bao năm trong khu.
Sự giận dữ của họ bùng nổ như núi lửa, tất cả trút lên hai kẻ “đầu sỏ” mà họ cho là nguyên nhân – kỹ sư Tiền và tôi.
Trong nhóm cư dân, lời chửi rủa lập tức tuột dốc không phanh.
Lời nguyền độc địa, từ ngữ bẩn thỉu tràn ngập màn hình.
Kỹ sư Tiền vẫn giữ phong thái điềm nhiên như cũ.
Ông âm thầm chụp màn hình từng câu chửi của chị Lan và nhóm người, gom lại, gửi thẳng cho luật sư của mình qua WeChat.
Chỉ kèm một câu: “Chuẩn bị gửi thư cảnh cáo.”
Còn tôi thì thư thái chụp lại màn hình mấy câu kiểu tại sao tụi tôi không được đậu rồi gửi vào nhóm bạn thiết kế.
“Cả nhà xem nè đây là hình tượng điển hình hóa của tâm lý khách hàng kiểu ‘tôi mặc kệ đúng sai, tôi muốn thì anh phải làm theo’.”
Cả nhóm lập tức cười rần rần, mắng chửi, nhao nhao:
“HAHAHA, đúng kiểu khách hàng ác mộng luôn!”
“Bà chị này mà không làm bên mua là uổng lắm á.”
Chị Lan và nhóm người nhanh chóng nhận ra – những chiêu trò cũ: ăn vạ, mắng chửi, tạo áp lực hội đồng – hoàn toàn vô dụng trước quy tắc và luật lệ.
Nắm đấm của họ như đánh vào bông… không, như đập vào thép lạnh.
Cuồng nộ vô ích qua đi, họ bắt đầu nhận ra: nếu tiếp tục, thứ chờ đón họ sẽ là thư cảnh cáo của luật sư.
Thế là họ quyết định đổi cách.
Một cách mà họ tin là “phụ nữ giỏi nhất”.
Họ bắt đầu chuyển mục tiêu, nhắm vào tôi.
08
Sáng cuối tuần, tôi đang tận hưởng chút yên tĩnh hiếm hoi ở nhà thì chuông cửa bất ngờ vang lên.
Tôi nhìn qua mắt mèo, tim lập tức trầm xuống.
Đứng ngoài cửa chính là chị Lan cùng hai “chị em thân thiết” của chị ta.
Khác hẳn sự hống hách mấy hôm trước, hôm nay gương mặt chị Lan phủ đầy nụ cười giả tạo, tay còn xách một giỏ trái cây nhìn rẻ tiền, bọc giấy bóng hồng lòe loẹt quê mùa hết mức.
Tôi không mở cửa.
“Tiểu Lâm à, có nhà không? Mở cửa nào, chị Lan đến thăm em này.” Giọng chị Lan ngọt đến mức khiến người ta nổi da gà.