Chương 5 - Khi Quý Phi Gặp Lại Hôn Phu
Ta nhướng mày:
“Hoàng hậu nhân từ, còn ta thì ngang ngược. Tỷ muộn các ngươi không sợ ta sao?”
Thục phi cười tươi:
“Muội chỉ là miệng lưỡi sắc bén, tâm thì mềm. Tưởng hung hăng, nhưng thực ra hại ai bao giờ? Chỉ có trung cung kia thì khác — những năm qua người chết dưới tay nàng chẳng ít đâu.”
Nói đến đây, nàng nghiêm mặt:
“Muội muội, gươm sáng dễ tránh, tên ngầm khó phòng. Muội phải cẩn trọng.”
Ta khẽ gật đầu:
“Đa tạ tỷ nhắc nhở.”
9
Thẩm Chi Dao vào cung cầu kiến hoàng hậu.
Ta cố ý đứng nơi cửa cung mà nàng buộc phải đi qua.
Từ xa đã thấy một bóng lam y thướt tha.
Ta nhìn kỹ dáng điệu, quả nhiên chính là nữ tử năm ấy tư tình cùng Lục Vân Tranh.
Thẩm Chi Dao ưa màu xanh mà hoàng hậu lại ghét.
Vậy mà nàng ngày ngày vận lam y, thậm chí còn mặc thế để vào cung gặp hoàng hậu.
Hai tỷ muội kia, rõ ràng trong lòng sớm có mối oán cừu.
Nàng đến gần, hành lễ:
“Bái kiến quý phi nương nương.”
Ta mỉm cười:
“Nhị tiểu thư Thẩm, sao mắt lại đỏ thế? Phải chăng vừa bị hoàng hậu trách phạt?”
Nàng cúi đầu:
“Tạ quý phi quan tâm, chỉ là gió thổi khiến rơi lệ.”
Ta khẽ cười:
“Không hẳn vì quan tâm ngươi. Chỉ muốn nhắc, bổn cung tối kỵ kẻ nào trước mặt ta mặc cùng màu xiêm y.”
Sắc mặt Thẩm Chi Dao khi xanh khi trắng, song ta là quý phi, nàng chỉ là quan nữ, đành cúi đầu xin lỗi:
“Thần nữ không biết, xin quý phi thứ tội…”
Ta cắt ngang:
“Thôi, bổn cung độ lượng, không chấp.”
Nàng vội tạ ơn, rồi cúi đầu lui đi.
Ta nhìn bóng nàng vội vã, cười khẽ.
Ta thích nhất chính là loại người muốn hại ta mà chẳng thể làm gì.
Sau cột trụ, Lư mỹ nhân e dè bước ra, rụt rè nhìn ta.
Ta thoáng liếc thấy nàng cũng mặc lam y, liền phá lên cười:
“Bổn cung không ghét ai mặc giống màu, chỉ ghét riêng Thẩm Chi Dao mà thôi.”
Mắt Lư mỹ nhân sáng lên, vui mừng lộ rõ:
“Quý phi nương nương vừa rồi cố ý trêu chọc nàng, vì thần thiếp mà ra mặt. Thần thiếp cảm kích khôn xiết.”
Ta khẽ đáp:
“Chỉ là chuyện nhỏ. Có thể khiến nàng tức giận, bổn cung cũng thấy thú vị.”
Nhưng ta đâu chỉ muốn cho hả giận.
Mà còn muốn khiến Lục Vân Tranh tự tìm đến.
Hắn không đến, ta sao có thể giải tỏa nỗi nghi ngờ trong lòng hoàng thượng, để trở thành chân chính sủng phi?
10
Ta mang canh nóng đến ngự thư phòng dâng cho Hoàng thượng, lúc quay về Chiêu Dương điện, vừa rẽ qua hành lang liền trông thấy Lục Vân Tranh.
Hắn đứng đó, hai tay chắp sau lưng, rõ ràng là cố ý chờ ta.
Quả nhiên, Thẩm Chi Dao và Lục Vân Tranh không phụ lòng ta.
Một người bị ta dằn mặt trong cung, ra ngoài liền tìm tình lang mà khóc than.
Một kẻ thấy người trong lòng bị vị hôn thê cũ làm nhục, lập tức muốn tìm ta lý luận, thay nàng đòi lại công bằng.
Hừ, ta thân là “người cũ”, chẳng biết nên phẫn nộ hay nên bật cười.
Thái giám quát lớn:
“Ngông cuồng! Thấy quý phi nương nương sao còn chưa quỳ hành lễ?!”
Lục Vân Tranh khẽ chau mày, rồi cúi người:
“Thần Lục Vân Tranh, bái kiến quý phi nương nương.”
Ta rộng lượng phất tay:
“Công tử miễn lễ.”
Nói xong, ta chẳng dừng bước, vẫn thong dong đi tiếp.
Hắn bỗng chắn ngang:
“Nương nương, thần mạo phạm,muốn được nói riêng vài câu.”
Ta điềm tĩnh đáp:
“Đã biết là mạo phạm, thì thôi khỏi nói.”
Hắn khẽ nghiêm mặt:
“Thần nghe ngoài cung có những lời đồn, đều liên quan tới nương nương…”
Ta nhướn mày:
“Ồ? Công tử thử nói xem.”
Hắn thoáng liếc những cung nhân sau lưng ta.
Ta thản nhiên:
“Bổn cung hành xử quang minh chính đại, chẳng việc gì không thể nói trước người khác. Công tử có lời, cứ nói.”
Hắn ánh mắt chập chờn, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài khe khẽ.
Ta xưa nay vốn ghét nhất cái điệu bộ chần chừ của hắn.
Không buồn nấn ná, ta tiếp tục đi.
Về đến Chiêu Dương điện, ta vào nội điện nghỉ ngơi.
Qua chừng hai tuần trà, Dung Nguyệt tiến vào hầu hạ.
Nàng theo ta từ nhỏ, lại cùng ta nhập cung, ta tự nhiên tin cậy.
Dung Nguyệt bẩm:
“Nương nương, Tiểu Trác Tử lại lấy cớ ra ngoài, nô tỳ đã theo dõi, thấy hắn đến gần Vị Ương cung.”
Điều này ta chẳng lấy làm lạ.
Hoàng thượng dùng ta làm quân cờ, sao có thể không cài người bên cạnh?
Trong tối, e rằng chẳng chỉ một mình Tiểu Trác Tử.
Đại khái chưa đầy một khắc, chuyện ta gặp Lục Vân Tranh hẳn đã truyền khắp lục cung.
Ta chỉ dặn:
“Coi như không hề hay biết.”
11
Trên triều, phụ thân ta công khai gây sức với quan viên Đại Lý Tự.
Cuối cùng, Lư công tử được thả, còn Đại Lý Tự khanh thì bị Hoàng thượng quở trách.
Lư mỹ nhân mừng rỡ, mang lễ vật đến Chiêu Dương điện:
“Quý phi nương nương, đây là rượu hoa quế do mẫu thân thần thiếp vừa gửi vào cung. Thiếp nghĩ nên biếu nương nương một vò, mong nương nương nếm thử.”
Ta cười nhàn nhạt:
“Ngươi có lòng, thay bổn cung cảm tạ lệnh đường.”
Nét cười trên mặt nàng càng sâu.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại cau mày, bất bình nói:
“Chỉ vì khoe một chút phong đầu, Thẩm Chi Dao đã vu oan cho đệ đệ thần thiếp, hại hắn ngồi oan hai tháng ngục, còn chịu tra tấn.