Chương 6 - Khi Phát Hiện Chồng Ngoại Tình
Cả người mặc đồ đen, mặt mộc không trang điểm kỹ càng, không cười, mắt đen thẫm, cả người tiều tụy.
Nhìn dáng vẻ của cô ấy, tôi đoán chắc Giang Điền đã chết.
Những ngày sau đó, Thẩm Gia Minh gần như dính chặt trong văn phòng cô ấy.
Nhưng xem ra không phải làm chuyện mờ ám gì trong đó.
Dù sao trước đây họ cũng chỉ ra ngoài mở phòng, chưa từng làm bậy trong văn phòng.
Buổi tối anh cũng không ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà với con.
Có lẽ vì mới có tang, họ chưa thể làm chuyện mờ ám vào lúc này.
Điều kỳ lạ là, Giang Tâm Tâm không còn đến công ty nữa.
Đang lúc tôi rất thắc mắc.
Lâm Tâm Nguyệt đột nhiên hẹn tôi:
“Minh Minh, tan làm theo chị ra ngoài một chuyến.”
13
Trong lòng tôi vô cùng bất an.
Trên đường đến quán cà phê, tôi nghĩ rất nhiều.
Không biết lần này cô ấy hẹn tôi là để làm gì, giờ Giang Điền đã chết, họ cũng không cần tôi giúp che giấu nữa.
Vậy có phải tôi đã hết giá trị lợi dụng rồi không?
Có phải định đá tôi ra ngoài?
Chức phó tổng kia có bị lấy lại không?
Nếu cô ấy thật sự muốn rút lại tất cả, tôi biết phải làm sao?
Suy nghĩ quá nhập tâm, suýt nữa đi nhầm chỗ khi bước vào quán cà phê.
May mà Lâm Tâm Nguyệt nhìn thấy tôi, gọi lại.
“Minh Minh, bên này.”
Tôi vội vàng chạy đến ngồi xuống.
Bồn chồn không dám nhúc nhích.
Vẫn là cô ấy lên tiếng trước.
“Minh Minh, chị goá chồng rồi.”
Tôi:
“???
A ——”
Biểu cảm ngạc nhiên của tôi khiến cô ấy bật cười.
“Em ngạc nhiên gì vậy.
Lần trước ở khách sạn em chẳng thấy ông ta nôn ra máu rồi còn gì?
Ai tinh mắt thì cũng biết ông ta chẳng sống được bao lâu nữa.
Hôm đó đưa đến viện thì chưa sao, nửa tháng sau thì không qua nổi nữa.
Ông ta hơn chị gần 20 tuổi, lúc đầu rất giàu, suốt ngày ăn chơi trác táng, sau khi gặp chị vẫn không thay đổi gì.
Không chỉ ăn chơi, còn trăng hoa ngoại tình đi mua vui, thay người như thay áo.
Khi đó chị mới được ông ta đưa vào công ty, chẳng rảnh để lo chuyện của ông ta, vốn dĩ cũng chẳng muốn gần gũi gì nữa, nên mặc kệ.
Hai người gần như không có giao tiếp hàng ngày, ông ta lại rất hài lòng với chị, vì chị không can thiệp vào chuyện của ông ta.
Cơ thể ông ta vốn đã bị vắt kiệt, chị thì sợ lây bệnh, luôn kiếm cớ để không thân mật, vì vậy cũng không sinh con.
Lúc đầu ông ta không quan tâm, đến năm ngoái đột nhiên muốn có con thì trên đường đến tìm tình nhân lại bị tai nạn xe.
Dù giữ được mạng, nhưng không thể sinh con nữa, phải ngồi xe lăn suốt đời, các cơ quan trong người đều suy kiệt, bác sĩ nói sống cùng lắm được một năm rưỡi.
Giờ thì hết thời gian thật rồi, ông ta chết rồi.”
14
Tôi sững sờ không nói nên lời, miệng há hốc mà chẳng biết nói gì.
Cảm thấy dù nói gì cũng đều sai.
Cô ấy cũng không để ý đến tôi, tiếp tục nói:
“Nhiều người nghĩ chị có thể nắm giữ công ty của ông ta là vì ông ta yêu chị.
Nhưng thật ra ông ta chẳng tốt với chị chút nào.
Ngoài những điều vừa nói, ông ta còn đánh chị.
Mỗi lần không vui là nhốt chị trong căn phòng tối ở nhà, tra tấn chị, người chị thường xuyên bầm tím.
Chỉ là mọi người chỉ thấy mặt hào nhoáng bên ngoài của chị, không thấy được mặt này thôi.
Nên, những lần ít ỏi gần gũi ấy, chị đều uống thuốc tránh thai sau đó.
Chính là không muốn sinh con cho ông ta, không muốn để lại hậu duệ cho ông ta.
Chị muốn trả thù ông ta.
Và rồi chị đã ngoại tình.”
Tôi suýt nữa thốt lên thành tiếng.
Nhưng vội bịt miệng mình lại.
Cô ấy nhìn tôi một cái, bỗng nghiêm túc nói:
“Đúng vậy, người đó chính là chồng em – Thẩm Gia Minh.
Vì mỗi lần chị bị hành hạ xong, cả thể xác lẫn tinh thần, đều là anh ấy giúp chị vượt qua.”
Lần này tôi thực sự suýt không kiềm được hét lên.
“A, cái đó, cái đó, là thật sao?”
Cô ấy lộ ra vẻ mặt “quả nhiên là vậy”.
“Vậy nên, em sớm đã biết rồi đúng không?”
Tôi vội lắc đầu, xua tay.
“Không không, em…”
Nhưng cô ấy ngăn tôi nói tiếp.
“Em đừng chối, thật ra chị biết em đã sớm biết rồi.
Nếu không thì em đã không luôn giúp chúng tôi gỡ rối, ví dụ như chuyện Giang Tâm Tâm nói gì, làm gì, em đều khéo léo báo lại cho chúng tôi.
Nhờ vậy mà chúng tôi hết lần này đến lần khác thoát khỏi tai mắt của Giang Điền.
Yên tâm, hôm nay chị hẹn em không phải để đe dọa gì em, chỉ muốn hỏi em một câu.
Là tiếp tục chọn Gia Minh? Hay là nhường anh ấy cho chị?”