Chương 8 - Khi Nữ Thần Gặp Lại Kẻ Bất Hạnh
Ngay lúc đó, một nhà phê bình nghệ thuật có tiếng — già, đeo kính, ngồi ở hàng đầu — đứng dậy, xác nhận rằng phong cách của nghệ sĩ André quả thực có nét tương đồng với tượng Nữ Thần của tôi.
Dư luận lập tức nghiêng hẳn về phía Tô Vãn.
Ánh nhìn của mọi người đối với tôi, từ kinh ngạc biến thành khinh thường.
9
Tôi nhìn gương mặt méo mó vì căm hận và hoảng loạn kia — trong lòng không gợn lên chút cảm xúc nào.
Tôi chưa từng nghĩ — những ký ức cũ kỹ ấy sẽ bị vạch trần theo cách này.
Tôi từng nghĩ, chúng sẽ mãi mãi nằm trong một góc bụi bặm của xưởng làm việc.
Nhưng Tô Vãn — chính cô ta — đã đưa cho tôi con dao sắc nhất, để đâm thẳng vào tim Cố Yến Từ.
Dưới hàng chục ống kính chĩa thẳng, tôi điềm tĩnh bước lên sân khấu, lấy lại micro từ tay cô ta.
“Tô tiểu thư.”
Tôi nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt đó, giọng nói vững vàng:
“Muốn đưa ra cáo buộc, cần phải có chứng cứ. Cô đã nhắc đến nghệ sĩ André — vậy thì, hãy để sự thật lên tiếng.”
Tôi không tranh cãi.
Chỉ quay lại, gật đầu nhẹ với trợ lý Tiểu An.
Cô ấy lập tức hiểu ý, đưa lên sân khấu một chiếc hộp dài bằng gỗ nam mộc.
Dưới ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, tôi mở hộp ra.
Bên trong chiếc hộp là từng cuộn giấy vẽ và ghi chép đã ngả màu theo năm tháng.
“Tô tiểu thư nói tôi đạo nhái…”
Tôi mỉm cười, mở từng cuộn bản thảo cũ kỹ.
“Vậy tôi sẽ cho cô xem, cái gọi là ‘đạo nhái’ của tôi bắt nguồn từ đâu.”
Tôi lấy ra bản thảo của ông nội tôi.
Cả bản thảo của cụ cố nội — từng cuộn, từng cuộn, được tôi lần lượt trải ra.
Trên giấy là minh chứng rõ ràng cho hơn trăm năm nghệ thuật điêu khắc của dòng họ Giản, từ bố cục đến kỹ pháp, truyền từ đời này sang đời khác.
“Tô tiểu thư, tượng Nữ Thần của nhà họ Giản… đã có truyền thống cả trăm năm rồi.”
“Không biết, vị ‘nghệ sĩ André’ mà cô vừa nhắc, năm nay được bao nhiêu tuổi?”
Cả hội trường nổ tung trong tiếng xì xào bàn tán.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại.
Tôi liếc mắt nhìn Tiểu An.
Cô ấy lập tức hiểu ý, đưa một chiếc USB cho kỹ thuật viên điều khiển màn hình.
Màn hình lớn phía sân khấu lập tức sáng lên — hiện ra một đoạn phỏng vấn.
Một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh đang thản nhiên nhìn vào ống kính:
“Tôi muốn cảm ơn một nghệ sĩ Trung Quốc cực kỳ tài năng — cô Giản Lê.
Sáu năm trước, khi tôi là sinh viên trao đổi, tôi đã có cơ hội hoàn thành tác phẩm tốt nghiệp của mình dưới sự chỉ dẫn của cô ấy.
Phong cách điêu khắc độc đáo, đậm chất phương Đông của nhà họ Giản đã mở ra cho tôi một cánh cửa hoàn toàn mới…”
Đoạn video không dài.
Nhưng từng lời trong đó, là bản án công khai dành cho toàn bộ những gì Tô Vãn vừa gào lên.
Cô ta đổ sụp xuống sàn, hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng điều quan trọng hơn — là câu hỏi vừa thức tỉnh như một con quái vật khổng lồ trong lòng tất cả mọi người.
Nếu tượng Nữ Thần và toàn bộ kỹ pháp tạo hình đều bắt nguồn từ tôi…
… thì Cố Yến Từ thì sao?
Tác phẩm từng mang lại cho anh ta giải thưởng Pritzker, được ca tụng là “kiệt tác kiến trúc lấy cảm hứng từ chuyển động hình thể của nàng thơ Tô Vãn”…
Vậy linh hồn thật sự của công trình đó, đến từ ai?
Trước dòng dõi nghệ thuật hiển hách và chứng cứ xác thực, những lời tuyên bố “nàng thơ – cảm hứng sáng tạo” của Cố Yến Từ…
Chẳng khác gì một trò hề.
Anh ta không phải nghệ sĩ.
Anh ta chỉ là một tên trộm — xuất sắc nhất, nhưng cũng vô liêm sỉ nhất.
Danh tiếng, giải thưởng, địa vị… mà anh ta từng có.
Đều bắt đầu… lung lay sụp đổ.
10
Ngày hôm sau, gần như tất cả các trang báo lớn đều đồng loạt đưa tin về cú lật mặt chấn động giới nghệ thuật.
Cái tên Cố Yến Từ — từng là biểu tượng thần thánh — nay xuất hiện bên cạnh những từ khóa như “đạo nhái”, “lừa đảo học thuật”, “đánh cắp công lao”.
Hội đồng Pritzker thông báo sẽ tái thẩm định tư cách nhận giải của anh ta.
Tất cả các dự án có sự góp mặt của Cố Yến Từ đều bị đình chỉ, các buổi diễn thuyết bị hủy bỏ, giới học thuật từng sùng bái anh ta nay bắt đầu nghiêm khắc soi xét lại từng tác phẩm trong quá khứ.
Tường đổ — người người đạp.
Tòa thánh đường hoàn mỹ mà anh ta tự tay dựng nên…
Chỉ sau một đêm, sụp đổ từ tận móng.
Vô số phóng viên kéo đến trước xưởng phục chế của tôi, tay giơ micro, tay cầm máy quay, mong tôi đưa ra thêm thông tin — hoặc trực tiếp ra mặt — để “kết liễu” Cố Yến Từ.
Tôi không trả lời bất kỳ phỏng vấn nào.
Một tháng sau, thế giới của Cố Yến Từ hoàn toàn sụp đổ.
Danh dự tiêu tan, bạn bè quay lưng, giới nghệ thuật đoạn tuyệt.
Và rồi — một đêm mưa.
Anh ta lại đến.
Không mang ô.
Đứng lặng ngoài cổng xưởng tôi, cả người ướt sũng, trông như một con chó hoang bị thế giới ruồng bỏ.
Tôi không mở cửa.
Giữa tiếng mưa dày đặc, giọng anh ta khản đặc vọng qua lớp gỗ dày:
“Giản Lê! Em còn muốn gì nữa?! Em thắng rồi! Em đã phá hủy tất cả của anh! Em hài lòng chưa?!”
Trong xưởng, tôi đang dát vàng lên tượng Phật mới nặn.
Nghe thấy, tay tôi cũng không khựng lại lấy một lần.
Chỉ đến khi nét cuối cùng hoàn thành, tôi mới đặt cọ xuống, bước đến cửa, nhưng vẫn không mở nó.
“Cố Yến Từ,”
Tôi nói, giọng nhẹ như mặt hồ không gợn sóng:
“Ngày anh bị lột trần bộ mặt, là ngày tôi kết thúc trả thù.”
“Người đứng mãi trong đống đổ nát này… là anh.”
Anh ta vẫn gào lên bên ngoài:
“Vậy tại sao… Tại sao em còn phải làm thế với anh?!”
Tôi im lặng một lúc.
Tựa nhẹ lên cánh cửa lạnh lẽo, giọng thì thầm:
“Đêm năm năm trước… khoảnh khắc anh đẩy tôi ngã… anh không chỉ giết chết tình yêu của tôi.”
“Anh… còn giết chết con gái của chúng ta.”
“Nếu còn sống… năm nay con bé đã bốn tuổi.”
Tôi dừng lại, từng chữ, từng chữ đâm xuyên qua cánh cửa, cắm sâu vào tim kẻ bên kia:
“Tôi đã đặt tên cho con bé rồi. Gọi là Hy — ánh bình minh đầu ngày.”
“Tiếc là, con bé… không chờ được đến lúc mặt trời mọc.”
Ngoài cửa, là sự tĩnh lặng đến chết chóc.
Cả tiếng mưa cũng im bặt.
Một lúc sau…
Tôi nghe thấy tiếng nức nở của một người đàn ông, không thể kìm nén, hoàn toàn sụp đổ.
Tôi không nghe nữa.
Chỉ quay người trở lại bàn làm việc.
Ngoài cửa — gió mưa gào thét.
Trong phòng — đèn sáng ấm áp, tượng Phật an nhiên.
(Hết)