Chương 7 - Khi Nữ Phụ Trở Lại
7
Lâm Uyển Uyển cười tinh nghịch, thần thần bí bí lấy ra một chiếc hộp.
Lúc này, màn bình luận điên cuồng gào thét:
【Ngọt quá đi! Ngày đầu tiên đã hợp thể thế này, sau này thì còn thế nào nữa đây.】
【No rồi! Hôm nay khỏi ăn cơm, cơm chó đủ no rồi.】
【Mong chờ quà của nữ chính quá! Nhất định sẽ tát vào mặt nữ phụ độc ác. Tôi còn nhớ kiếp trước nữ phụ tặng nam chính chiếc khuy áo đá quý cổ giá hơn hai trăm vạn, hắn còn chẳng thèm liếc mắt, sướng thật!】
Chiếc hộp đặt trên lòng bàn tay, trông cũng khá nặng.
Cố Tử Ương châm chọc liếc tôi một cái, rồi cẩn thận mở hộp ra.
Bên trong là hai chiếc lọ thủy tinh, một cái đựng ít đất vàng nâu, một cái chứa nước hơi đục.
Lâm Uyển Uyển chớp mắt:
“Anh Tử Ương, đây là em chuẩn bị từ ngày anh nhận được giấy báo trúng tuyển.
Sợ anh sang Kinh thị không quen thổ nhưỡng, em đã leo núi đào về cho anh đấy!
Thế nào, anh có thích không?”
Màn bình luận vừa còn phấn khích nay bỗng chốc ngập tràn dấu ba chấm.
Cố Tử Ương cũng chết lặng, gương mặt biến đổi liên tục.
Tôi và Lục Hoài ngồi không xa, đều cắn chặt môi dưới, suýt nữa bật cười thành tiếng.
Cố Tử Ương gượng gạo kéo ra một nụ cười, nhận lấy quà:
“Cảm ơn Uyển Uyển, anh rất thích.”
Lâm Uyển Uyển tinh nghịch nở nụ cười, chìa bàn tay ra trước mặt hắn:
“Vậy anh Tử Ương chuẩn bị quà gì cho em đây?”
Cố Tử Ương khựng lại, chột dạ đưa tay gãi mũi.
Lâm Uyển Uyển rút tay lại, cười thê lương:
“Không sao đâu anh Tử Ương, không có quà em cũng không buồn, thật đấy.
Trong lòng anh Tử Ương luôn là chị gái, quên mất em cũng có thể hiểu được.”
Cố Tử Ương bực bội, cuối cùng tháo chiếc đồng hồ của mình đặt vào tay cô ta.
Lâm Uyển Uyển bĩu môi, miễn cưỡng nhận lấy chiếc đồng hồ hơn một trăm vạn.
“Lần sau không được thế nữa đâu đấy!”
Có lẽ vị cựu thủ phú Hoa quốc kia thực sự thích món quà này, bởi trong cuộc đời chất đầy vàng bạc của hắn, chưa từng nhận được một món quà nào đơn thuần chỉ chứa đựng tấm lòng như vậy.
Lục Hoài lúc này đứng dậy, vỗ tay một cái.
Tức khắc, cả nhà hàng đều chuyển động.
Những bàn ăn khác được dọn dẹp, những người vốn đang ngồi ăn giờ khoác lễ phục, mang nhạc cụ tiến vào.
“Nam Nam, chúc mừng sinh nhật. Nghe nói em rất thích nhạc giao hưởng, đây là món quà anh chuẩn bị cho em.”
Thì ra cả nhà hàng này đã được Lục Hoài bao trọn, tất cả đều là nghệ sĩ do anh mời đến.
Vốn dĩ Cố Tử Ương và bọn họ không thể vào được, nhưng Lục Hoài lại nghĩ, có thêm một hai khán giả cũng không sao.
Lâm Uyển Uyển kinh ngạc che miệng, ánh mắt nhìn Lục Hoài bỗng toát ra ham muốn chiếm hữu.
【Đỉnh quá! Tôi bây giờ hơi thích nam phụ rồi thì làm sao đây.】
【Không phải chỉ có ít tiền thôi sao? Sau này nam chính còn nhiều hơn, hắn chẳng qua chỉ là kẻ bại dưới tay nam chính mà thôi.】
【Nhận! Nhận ngay! Tôi cũng muốn có một người bạn trai như thế, bạn bè cũng được, quá giàu có!】
Quán ăn Hương Thái ban đầu lập tức biến thành phòng hòa nhạc, âm nhạc du dương bao trùm cả không gian.
Những vũ công nối tiếp bước ra, Lục Hoài phong độ đưa tay về phía tôi:
“Không biết tôi có vinh hạnh được mời Dụ Ức Nam tiểu thư cùng khiêu vũ một khúc không?”
Đôi mắt anh sáng rực, trong con ngươi đen láy chỉ phản chiếu bóng hình của tôi.
Tôi ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chính tôi cũng gần như đã quên mất — trước khi gặp tai nạn, tôi từng yêu âm nhạc và vũ đạo đến thế nào.
Tôi đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, đối diện ánh mắt ấy:
“Vinh hạnh vô cùng.”
Cố Tử Ương rất muốn xông lên cắt ngang tất cả, nhưng nơi này người quá đông, không hợp với thân phận của hắn.
Hắn đen mặt quay đầu định bỏ đi, nhưng lại bị nhân viên phục vụ chặn lại.
“Tiên sinh, đây là hóa đơn của ngài. Xin hỏi muốn thanh toán thế nào ạ?”
Xung quanh, nhiều ánh mắt mập mờ nhìn về phía này, đầy ý cười chế nhạo. Dù sao màn kịch vừa rồi bọn họ đều xem hết.
“Không phải bọn họ đã bao trọn nhà hàng rồi sao? Sao còn bắt tôi thanh toán!”
Phục vụ mỉm cười:
“Vị tiên sinh bên kia vốn có lòng tốt, sợ các ngài đói bụng, nên cố ý để lại một bàn chưa bao.”
Vừa nói, phục vụ đã in hóa đơn.
Hai ngàn năm trăm tám mươi sáu tệ.
Số tiền này, đối với vị “nam chính kiếp trước” từng là thủ phủ Hoa quốc, quả thực còn chưa bằng một bữa ăn vặt.
Cố Tử Ương cười lạnh, lấy điện thoại ra quét mã.
Thanh toán thất bại.
Thì ra trước đó hắn đã gom hết tiền trong thẻ chuyển sang một tài khoản khác, mà vẫn thiếu hai trăm.
Khuôn mặt trắng bệch, hắn ngẩng đầu nhìn nhân viên, đối phương vẫn kiên nhẫn giữ nụ cười nghề nghiệp.
Hắn cắn răng, quay sang Lâm Uyển Uyển, khó khăn mở miệng: