Chương 6 - Khi Nữ Phụ Thức Tỉnh

21

Một thông cáo chính thức được công bố: sau khi điều tra toàn diện, tôi không hề có hành vi phạm pháp nào.

Bộ phận pháp lý đã gửi thư cảnh cáo tới mấy người “nhảy nhót” mạnh miệng nhất.

Sức nóng của vụ việc nhanh chóng bị dập xuống.

Chẳng bao lâu, những tin tức giật gân hơn lại chiếm trọn sự chú ý của dư luận.

Văn Tranh nhanh chóng moi ra được gián điệp thương mại trong công ty.

Chốt vài hợp đồng lớn, mọi chuyện lại dần yên ổn trở lại.

Dưới áp lực ngầm từ anh, doanh nghiệp dưới tay Tạ Duy Chỉ rơi vào cảnh khốn đốn, lao đao thấy rõ.

Chẳng mấy chốc, anh ta thất bại trong cuộc chiến giành quyền thừa kế.

Bị đày sang Nam Phi “phát triển thị trường quốc tế”.

Mà nhà họ Tạ gần như không có bất kỳ hoạt động kinh doanh nào ở châu Phi.

Nói trắng ra là bị lưu đày.

Đã thế còn bị nắng thiêu đen sì.

Tôi không tin ai bị nắng châu Phi phơi cho cháy da cháy thịt rồi còn rảnh mà đóng vai “bệnh kiều” u ám.

Tôi chính thức vào làm ở công ty, bắt đầu tiếp xúc với nhiều công việc.

Nhưng Tạ Duy Chỉ vẫn chưa chịu từ bỏ.

Tại buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới do tôi chủ trì, một phóng viên bất ngờ đặt câu hỏi:

“Xin hỏi, có đúng là hồi đại học cô từng dán ảnh nhạy cảm của tình địch lên bảng thông báo không?”

Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười, liếc mắt ra hiệu cho bảo vệ.

Ngay khi bảo vệ chuẩn bị tiếp cận phóng viên đó, một giọng nói dịu dàng vang lên:

“Không đúng sự thật.”

Ống kính truyền hình nhanh chóng lia về phía người vừa lên tiếng.

Giọng nói không to nhưng rất rõ ràng, vang lên trong tai từng người có mặt ở hội trường.

Cô ấy đứng giữa đám đông, ngẩng đầu nhìn tôi trên sân khấu, mỉm cười nhè nhẹ rồi lặp lại một lần nữa:

“Không đúng sự thật.”

Là Nguyễn Thanh.

22

Nguyễn Thanh mở livestream.

Trong chớp mắt, hàng chục ngàn người tràn vào phòng.

Cô giới thiệu ngắn gọn về cuộc sống hiện tại đang học cao học ngành kỹ thuật ở Đại học Công nghệ Munich, nuôi một con mèo, một con chó, và có người yêu.

Chàng trai tóc vàng mắt xanh phía sau cô ngượng ngùng vẫy tay với camera, lộ ra phần vai cổ rắn chắc, cơ bắp.

【Nữ chính ra nước ngoài yêu trai Tây rồi à, cốt truyện vỡ trận luôn! Nhưng mà nhìn cô ấy sống tốt quá trời…】

【Tôi còn đang bẽ mặt thì nữ chính đã hôn môi trai ngoại quốc rồi.】

【Người yêu nữ chính ngực to quá, mà nhắc đến to thì…】

【To… rất to…】

【Hu hu nữ chính không hề bị ngược đãi! Còn có cả mèo chó, thật là viên mãn.】

Nguyễn Thanh chớp đôi mắt to tròn, má ửng hồng.

Giọng nói dịu dàng, mềm mại — vẫn là kiểu âm thanh khiến tôi ghét nhất.

Tôi nằm dựa vào lòng Văn Tranh xem livestream, thỉnh thoảng liếc anh một cái đầy nghi ngờ.

Xem thử anh có bị cốt truyện thao túng, bỗng dưng nảy sinh tình cảm điên cuồng nào không.

Tôi hỏi anh:

“Anh còn nhớ là từng gặp Nguyễn Thanh không?”

Văn Tranh liếc mắt:

“Không có ấn tượng gì cả.”

Kỳ lạ thật, sao Văn Tranh không bị cốt truyện ảnh hưởng chút nào?

Nguyễn Thanh tiếp tục nói rất mạch lạc.

Cô ấy giải thích về mấy bức ảnh kia.

Cha cô là một con nghiện cờ bạc không thể cứu nổi. Mỗi khi thua sạch tiền, ông ta lại chụp ảnh nhạy cảm của con gái đem bán cho mấy kẻ bệnh hoạn để trừ nợ.

May mà ông ta bị bắt vì tội đánh bạc, bị xử vài năm tù.

Nguyễn Thanh phải học hành điên cuồng mới có thể từ một làng nhỏ hẻo lánh thi đậu vào trường đại học ở tận nơi cách nhà hàng ngàn cây số.

Cô ấy không né tránh việc tôi từng ghét bỏ cô ấy.

Dù gì thì tôi cũng thật sự ghét rất rõ ràng.

Nguyễn Thanh nở nụ cười rạng rỡ:

“Thật ra, được Văn Ngọc coi là đối thủ, trong một thời gian dài, tôi thấy đó là một vinh hạnh.”

Lần bị cha tìm tới, nỗi sợ từ bé khiến cô như tê liệt.

Cô phải dồn hết sức mới hất được bàn tay bẩn thỉu của ông ta ra, chạy về ký túc xá.

Sau đó cô đã khóc mấy ngày dưới bóng ma quá khứ, mới run rẩy dám bước ra khỏi phòng.

Nhưng kỳ lạ là… cha cô lại đột ngột biến mất.

Tôi cảm nhận được ánh mắt của Văn Tranh đang nhìn mình, bèn giả vờ ho nhẹ một cái:

“À thì… chuyện nhỏ thôi.”

Tối đó đi bộ thể dục, tôi thấy mấy bức ảnh bị dán lên bảng thông báo.

Cả trường ai cũng biết tôi với Nguyễn Thanh không ưa nhau, nếu bị hiểu nhầm thì ai gánh nổi?

Thế là tôi lén lút gỡ xuống, đốt luôn.

Tiện tay báo cảnh sát.

Văn Tranh đan tay vào tay tôi, hôn nhẹ lên trán tôi.

Hehe, anh ấy không yêu Nguyễn Thanh.

Xem ra hiệu ứng cốt truyện đã hoàn toàn biến mất rồi.

23

Nguyễn Thanh vẫn tiếp tục kể.

Cô ấy nói, mãi đến khi được thông báo rằng cha mình lại bị bắt giam, cô mới biết là do tôi báo cảnh sát.

Từ sau khi người cha xuất hiện, tinh thần Nguyễn Thanh rơi vào trạng thái áp lực cực độ.

Cô không biết phải trốn đến đâu mới có thể thoát khỏi thứ đáng ghê tởm đó.

Đúng lúc đó, tôi tìm đến cô.

Nguyễn Thanh biết tôi luôn không ưa mình.

Cô ấy thẳng thắn thừa nhận, lúc đó đúng là có rung động trước vị hôn phu của tôi – Tạ Duy Chỉ.

Nhưng cô hiểu rõ, dù là nhà họ Văn hay nhà họ Tạ, nếu muốn “dằn mặt” cô thì cũng dễ như nghiền nát một con kiến.

Vì vậy cô lén ghi âm lại đoạn trò chuyện.

Trong video ghi hình từ góc nhìn thứ nhất của Nguyễn Thanh, tôi trông cực kỳ hùng hổ, ánh mắt thì chẳng có tiêu cự.

Đó là lúc bị cốt truyện điều khiển, sắp sửa “ngược” Nguyễn Thanh.

… Thật sự không dám xem luôn.

Lồng ngực sau lưng tôi — nơi Văn Tranh đang tựa vào — rung lên liên tục vì anh đang cố nhịn cười.

Tôi xấu hổ phát cáu, nhéo anh một cái cho bõ ghét.

Trong video, tôi ném cho Nguyễn Thanh một chiếc thẻ:

“Hai trăm triệu. Sang Đức học thạc sĩ kỹ thuật, học xong thạc sĩ học tiếp tiến sĩ. Không được quay về.”

“Không tốt nghiệp được thì trả gấp đôi.”

Tôi cười cực kỳ đắc ý kiểu kẻ tiểu nhân mới thắng thế.

Dùng tiền xúc phạm nhân cách người khác một cách chính thống.

Nguyễn Thanh lúc đó không biết tiếng Đức, ngành học cũng chẳng liên quan đến kỹ thuật.

Tôi tin, đó sẽ là mười năm địa ngục trong đời cô ấy.

Tôi đúng là quá ác.

Nguyễn Thanh cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt xuống chiếc thẻ.

Tôi đưa tay lên lau mặt cô một cách rất thô bạo:

“Đừng khóc ướt thẻ, làm lại mất công.”

Tay tôi vung nhanh đến mức, từ góc camera ngoài cửa sổ nhìn vào, y như tôi tát cô ấy một cái vậy.

Nguyễn Thanh mím môi nói:

“Cắt đứt liên lạc là để dứt khoát với quá khứ, không ngờ lại dẫn đến hiểu lầm như vậy.”

“Còn chuyện quỳ gối… thật ra lúc đó tôi không biết phải cảm ơn Văn Ngọc thế nào… đúng là không hợp lắm thật.”

Bình luận:

【Tôi đoán không sai mà! Nữ phụ nhìn ngố ngố thế kia sao mà làm chuyện ác được!】

【Chị ơi nếu đây là cách chị hành người, xin hãy hành em gấp đôi!】

【Trời ơi, hóa ra là vậy… Nữ chính tốt, nữ phụ cũng tốt, nam chính đi học võ “giáng long thập bát chưởng” rồi cuốn xéo đi!】

【Bao giờ đám tác giả giả tạo mới hiểu rằng “ngược luyến” là về sự rối rắm cảm xúc, không phải mấy thằng cặn bã đứng lựa chọn xem hành ai!】

24

Nguyễn Thanh nhìn thẳng vào ống kính, giọng dứt khoát:

“Lần này tôi trở về, đầu tiên là để xóa bỏ những hiểu lầm mọi người đang có với Văn Ngọc.”

“Tôi tin rằng, cô ấy không lên tiếng là vì lo sợ điều đó sẽ khiến tôi tổn thương thêm lần nữa.”

“Nhưng tôi không thể chấp nhận việc tên cô ấy mãi mãi bị gắn với những từ như bắt nạt, giết người.”

“Cô ấy là người tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp.”

“Là quý nhân của tôi.”

Văn Tranh cau mày không vui, kéo tôi ôm chặt vào lòng, lầu bầu:

“Sao cô ấy nói cứ ám muội thế nhỉ?”

Anh tôi đúng là có bệnh.

Ghen cái quỷ gì không biết.

Nguyễn Thanh nói tiếp:

“Thứ hai, tôi sẽ chính thức khởi kiện người cha ruột về mặt sinh học của mình.”

“Chỉ khi ông ta chịu trả giá thích đáng, tôi mới có thể thật sự buông bỏ quá khứ.”

Tôi tặng cô ấy mười lần quà “Lễ hội pháo hoa” trong livestream.

Sau đó nhắn lại một câu gọn gàng:

“Cần gì thì liên hệ phòng pháp lý nhà họ Văn.”

Dòng bình luận lướt nhanh đến mức tôi không đọc nổi nữa.

Toàn là lời khen có cánh.

Công nhận mọi người giờ giỏi khen quá trời.

Dòng bình luận không quan tâm trước đây đứng về phía ai, giờ phút này tất cả đều hóa thân thành “đại sư nhào bột”, thi nhau ôm ôm, nắn nắn, bóp bóp, xoa xoa tôi.

Ai mà ngờ được — nữ phụ độc ác tụi tôi cũng có ngày này chứ!

Cuối cùng cũng được ngẩng cao đầu!

Tôi không muốn bỏ sót một từ nào.

Tôi đang chăm chú xem từng dòng chữ thì cảm thấy Văn Tranh ôm mình càng lúc càng chặt.

Anh nghiến răng, từng chữ từng chữ chậm rãi bật ra:

“Ngay trước mặt anh… mà em dám tặng quà cho người khác?”

Tôi vội vã xua tay:

“Em vẫn cực kỳ ghét Nguyễn Thanh mà!”

Văn Tranh nhíu mày:

“Thế sao còn…”

Tôi nhanh nhảu giải thích:

“Ghét cô ấy không có nghĩa là không công nhận cô ấy giỏi. Đợi cô ấy tốt nghiệp xong em định tuyển thẳng vào Văn thị đấy. Em có xem điểm của cô ấy, GPA 1,0, tiếng Đức thì lưu loát khỏi bàn, đúng kiểu ‘trùm cày cuốc trong trùm cày cuốc’ ấy… Ưm!”

Ánh mắt Văn Tranh tối sầm lại, anh trực tiếp chặn miệng tôi bằng một nụ hôn sâu.

Hôn xong, trong tay tôi đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương hồng.

Văn Tranh dịu dàng vuốt ve ngón tay tôi.

“Không được nhắc đến cô ấy nữa.”

“Dành thời gian nghĩ đến anh đi.”

Anh chạm nhẹ trán tôi:

“Ở đây phải nghĩ đến anh.”

Rồi ấn nhẹ lên ngực tôi:

“Nơi này cũng phải nghĩ đến anh.”

Văn Tranh cong môi cười khẽ:

“Còn những chỗ khác nữa… để anh từ từ dạy em.”

……

Trong cơn mê mờ dần của ý thức, dòng bình luận trước mắt tôi cũng vỡ vụn tan biến.

【Văn Tranh nhất định phải dạy thật nghiêm vào đấy nhé!!!】

【Tôi biết là đã xem cả chặng đường rồi, nhưng vẫn muốn nói một câu: có gì mà ssssvip không được xem chứ?!】

【Tung hoa nào!!】

Xiềng xích của cốt truyện đã hoàn toàn tan biến.

Từ giờ trở đi, là cuộc sống thật sự thuộc về riêng chúng tôi.

[Ngoại truyện – Văn Tranh]

1

Lần đầu tiên Văn Tranh gặp Văn Ngọc, cô vẫn còn đang nằm trong tã lót.

Một cục bông tròn trĩnh, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn anh không chớp.

Văn Tranh đứng cạnh xe nôi, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nhìn cô một lúc.

Đây là em gái mình.

Cậu vươn tay, định chạm thử vào khuôn mặt mềm mại trông rất đáng yêu đó.

Văn Ngọc vui vẻ phát ra mấy tiếng ê a.

Tiếng nói của bố Văn vang lên từ phía sau:

“Tiểu Tranh, vào thư phòng với bố một lát.”

Người đàn ông nói gì thì Văn Tranh không còn nhớ rõ.

Chỉ biết rằng, một lần nữa, cậu lại mất đi khái niệm “nhà”.

Bởi vì, cục bông nhỏ bé kia — mới là người thực sự mang họ Văn.

2

Văn Tranh không thích Văn Ngọc.

Từ khi cô bé biết đến sự tồn tại của anh, ba ngày hai bữa lại chạy sang chỗ anh.

Văn Tranh cố nhẫn nại chịu đựng sự huyên náo trẻ con và tràn đầy năng lượng của cô.

Cậu chỉ hy vọng, đó chỉ là hứng thú nhất thời của cô bé.

Cậu không oán trách ai cả.

Từ lâu đã quen với cảm giác bị bỏ rơi rồi.

Văn Ngọc… có vẻ hơi ngốc.

Nhưng bất kể anh lạnh nhạt đến đâu, mỗi lần cô bé giận dỗi bỏ về, mấy hôm sau lại mang theo mấy món đồ chơi màu mè chạy đến khoe khoang.

Văn Tranh chăm chú đọc sách, không thèm nhìn.

Văn Ngọc đặt má lên cánh tay anh, làm bộ làm tịch như đang đọc cùng.

Mà thật ra, quá nửa số chữ cô bé còn chẳng biết đọc.

Chẳng bao lâu, cô ngủ gục luôn trên tay anh.

Khuôn mặt nhỏ mềm mại, ấm áp, cơ thể bé xíu tin tưởng tựa vào người anh không chút dè dặt.

Cuốn sách trên tay Văn Tranh, không sao đọc tiếp nổi.

Anh nghĩ, không thể như thế này được.

Trẻ con trong trại mồ côi không được ai bế ẵm.

Bố mẹ nuôi cũng rất ít khi tiếp xúc thân mật với anh.

Chỉ có Văn Ngọc — là người duy nhất ngày nào cũng ôm lấy tay anh, gọi “anh ơi, anh ơi”.

Anh đã quen với sự im lặng.

Không thể để bản thân quen với thứ này một lần nữa.

3

Văn Tranh định bụng sẽ nói với cô sau bữa tối.

Bảo rằng… từ nay đừng đến tìm anh nữa.

Anh ăn cơm mà chẳng thấy vị gì.

Vừa định mở miệng, thì cô bé đã đặt đũa xuống, nói rằng quên đồ chơi ngoài vườn rồi tung tăng chạy đi.

Văn Tranh đợi mãi, vẫn không thấy cô quay lại.

Anh ra ngoài tìm, và bắt gặp cô đang đứng trước mặt bảo mẫu, mặt nghiêm như người lớn:

“Mẹ cho nhiều tiền thế mỗi tháng, mà cô lại để anh ăn mấy thứ đó à?”

“Còn cứ để anh ở nhà một mình suốt.”

“Cô không được bắt nạt anh. Anh ấy cũng mang họ Văn, là anh trai của cháu.”

Văn Tranh sững người.

Ngày hôm sau, bảo mẫu bị quản gia nhà họ Văn thay thế.

Một đầu bếp và người làm vườn mới cũng được tuyển thêm.

Văn Ngọc tung tăng chạy vào nhà, vừa thấy anh lại dính lấy ngay:

“Anh ơi, mình đi trồng hoa hồng nha? Vườn nhà anh trống trơn à.”

Lần này, Văn Tranh không tránh né nữa.

Anh khẽ “ừ”, xoa nhẹ mái tóc cô, có chút gượng gạo hỏi:

“Muốn uống sữa nóng trước không?”

Anh ngập ngừng một chút, rồi khẽ gọi:

“Em gái.”

4

Văn Tranh cũng chẳng rõ bản thân bắt đầu thích “em gái” từ bao giờ.

Cái đứa nhóc từng vẽ rùa lên bài kiểm tra của anh, bỏ sâu giả vào ly nước anh uống.

Chẳng biết từ lúc nào, lại lớn thành một cô gái cao ráo, xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt.

Gối đầu giường của Văn Tranh là túi hoa khô do cô hứng chí làm tặng, trên bàn là bài văn cô viết về anh, trong két sắt là những mảnh giấy làm lành sau mỗi lần cô quậy phá, cùng mấy viên kẹo nhỏ gọi là “bồi thường”.

Lần đầu Văn Ngọc đến tháng, là anh đi mua băng vệ sinh cho cô.

Đau chân do xương phát triển, là anh từ từ xoa bóp cho cô mỗi tối.

Anh chẳng giỏi nấu nướng, nhưng vẫn nhiều lần bị bỏng tay chỉ để cố làm ra món sườn chua ngọt “tạm chấp nhận được”, để rồi nghe cô tròn mắt reo lên:

“Anh ơi anh giỏi quá đi mất!”

Cuộc sống của họ cứ thế gắn bó, quấn lấy nhau…

Đến mức Văn Tranh cảm thấy trái tim rung động của mình là một thứ tội lỗi, một kiểu xúc phạm đáng xấu hổ.

Cho đến một đêm, sau khi đi tiệc về, trong cơn mơ mơ màng màng, anh cảm thấy có gì đó chạm vào môi mình.

Mở mắt ra — là Văn Ngọc, gương mặt đỏ bừng.

5

Đêm đó rất hỗn loạn.

Văn Tranh rơi vào trạng thái nửa cuồng hỉ, nửa tự ghê tởm chính mình.

Anh nắm lấy sau cổ cô, kéo cô ra xa.

Khó khăn lắm mới kiềm chế được mọi khao khát sai trái trong lòng.

Lúc đó, Văn Ngọc đã học đại học.

Văn Tranh siết chặt tay, ngắt lời tỏ tình lắp bắp của cô.

Lạnh lùng nói rằng anh sẽ ra nước ngoài vài tháng.

Về rồi nói tiếp.

Thật ra công ty đâu có cử anh đi.

Anh chỉ không muốn cô hối hận.

Và cuối cùng… cô thật sự hối hận.

Khi anh trở về nước, cô đã đính hôn với người khác.

Một tên ngu ngốc chẳng xứng chút nào với cô.

6

Ánh mắt Văn Ngọc nhìn anh trở nên xa lạ.

Cô tránh mặt anh.

Như thể tất cả ký ức từng có giữa họ, đều chỉ là tưởng tượng đơn phương của anh.

Văn Tranh không biết đã bao lần muốn nói:

“Đừng lùi xa đến thế.”

“Ít nhất, anh vẫn có thể làm anh trai em mà.”

Nhưng mỗi lần lời nói đến môi, anh lại nuốt ngược vào.

Thôi vậy.

Nếu đó là lựa chọn của cô, thì việc anh có thể làm, chỉ là thay cô giữ vững nhà họ Văn.

Và… khi cô thử váy cưới, âm thầm thay một bộ lễ phục.

Đứng bên cạnh, nhìn vào gương, ảo tưởng rằng mình là chú rể may mắn ấy.

Để rồi dành cả đời còn lại, hoài niệm về nụ hôn chưa từng hoàn tất kia.

Cảm ơn ông trời.

Không biết vị thần nào đã nghe được lời cầu nguyện của anh.

Khuôn mặt cô bỗng nhiên đờ ra, ánh mắt thất thần nhìn vào khoảng không, môi trắng bệch:

“Anh ơi… em không cưới nữa.”

Văn Tranh nghe thấy chính giọng mình lập tức vang lên, không chút do dự:

“Được.”