Chương 3 - Khi Nữ Phụ Được Yêu Thích
13
Mẹ tôi nói.
Đau như thế này là do bị nhiễm lạnh.
Con gái phải chăm sóc sức khỏe từ khi còn trẻ.
Bà ép tôi xin nghỉ học.
Ở nhà cày đề.
Giờ nghỉ trưa, bạn cùng bàn đến thăm tôi.
Ngập ngừng đến bốn lần, cuối cùng mới cau mày nói, “Hạ Hạ, mình không biết có nên nói không… nhưng Kỷ Niệm vừa đoạt giải thưởng vẽ…”
Tôi bình tĩnh, đưa cho cô ấy miếng cam đã cắt sẵn.
“Tốt mà.”
“Nhưng bức tranh đó là khỏa thân… không mặc gì cả…”
Cô ấy đỏ bừng mặt, “Rất nhiều bạn trong lớp đều nhìn thấy rồi.”
Động tác của tôi khựng lại.
Điện thoại reo lên.
Người bạn mới gửi tin nhắn thoại.
“Bạn học An, nghe Hứa học trưởng nói, hôm đó cậu cũng gặp chuyện à? Mình xin lỗi… lúc đó mình chỉ lo đau quá, không nhìn thấy… nếu thấy thì nhất định sẽ bảo Hứa học trưởng lo cho cậu trước.”
Bên cạnh cô ấy.
Giọng Hứa Đình Châu vang lên, “Không cần xin lỗi cô ấy, em có làm gì sai đâu…”
Lại một tin nhắn thoại từ Kỷ Niệm.
“Ngày mai các bạn muốn tổ chức tiệc mừng giải thưởng cho mình, mình muốn mời bạn học An tham gia, cậu có đến không?”
Câu hỏi hay thật.
Nếu tôi đi, thì đúng là không biết xấu hổ.
Bạn cùng bàn tức giận, “Hôm đó đâu phải như vậy! Mình nhìn thấy hết rồi! Kỷ Niệm rõ ràng là thấy cậu không khỏe trước, rồi mới bị ngã!”
Cô ấy sững lại một lúc, rồi nghi hoặc hỏi, “Chuyển trường đến là để nhắm vào cậu sao? Vì Hứa Đình Châu?”
Ngón tay tôi lướt trên màn hình.
Mở khóa rồi lại khóa.
Dừng lại trên khung chat với Hứa Đình Châu.
【Anh muốn cùng em đi xem phim không?】
14
【?】
【Em hết kỳ rồi à?】
Anh ấy trả lời rất nhanh.
Một lúc sau, gửi thêm tin nhắn thoại.
“Khi nào?
“Nhưng em chưa qua bài kiểm tra thể chất, dù anh có quen với thầy giáo thể dục, cũng không thể giúp em sửa điểm đâu.
“Thôi được rồi, để anh nghĩ cách giúp em.”
Tôi không trả lời.
Nhưng buổi chiều, bạn cùng bàn lại gửi cho tôi một đoạn video.
Hứa Đình Châu cùng một nhóm nam sinh đang tựa vào lan can hành lang.
Kỷ Niệm đứng trước mặt anh ấy, ngẩng đầu lên.
“Hứa học trưởng, quen biết anh ở ngôi trường mới này thật tuyệt. Em có thể mãi làm bạn cùng bàn với anh không?”
Hứa Đình Châu cụp mắt.
“Tất nhiên rồi.”
Đám nam sinh ồn ào trêu chọc.
Cho đến khi Kỷ Niệm đỏ mặt chạy đi, một nam sinh khác mới cười đùa.
“Anh Châu, anh đào hoa thật đấy. Anh đồng ý rồi, vậy thanh mai trúc mã của anh thì sao? Không quan tâm nữa à? An Hạ chắc chắn sẽ gây chuyện với anh đấy.”
Hứa Đình Châu rút điện thoại ra.
Nhìn chằm chằm vào màn hình, hết lần này đến lần khác.
“Cô ấy không làm loạn được đâu.
“Từ nay về sau, An Hạ phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
15
Lớp 12, học sinh chỉ được nghỉ một ngày trong tuần.
Chiều thứ Bảy, 5 giờ 30 không có tiết học buổi tối.
Tôi căn đúng giờ, nhắn tin cho Hứa Đình Châu.
【Anh thích phim Nhật Bản, hay phim Mỹ hơn?】
Anh ấy trả lời:
【Gì cơ? Giờ luôn à?】
【Nhưng bây giờ anh có việc, đổi lúc khác được không?】
Tôi không nói gì.
Chỉ gửi cho anh ấy ảnh đánh giá sản phẩm tất lưới trên ứng dụng mua sắm.
【Cái này, anh thích không?】
Bên kia im lặng ba giây.
【Nhà em hay nhà anh?】
【Anh về ngay đây.】
Quả nhiên, chưa đến năm phút, màn hình tràn ngập bình luận bay.
【WTF, nữ phụ này định làm gì? Dụ dỗ nam chính đi rồi thì ai đến dự tiệc mừng của nữ chính? Hai người họ mới là nhân vật chính mà!】
【Nữ phụ thật trơ trẽn, có hiểu thế nào là “thanh mai không bằng trời ban” không? Cứ nhảy qua nhảy lại như hề ấy!】
【Nhưng rõ ràng nam chính đã hẹn nữ phụ trước mà? Nhìn kiểu này, chẳng phải nữ chính mới là người đến sau sao… (Đừng ném đá, ai phản đối chứng tỏ là do bạn sai thôi.)】
【Tên trên kia đang bênh nữ phụ đấy à?】
【Tình yêu thì cần gì phân biệt ai đến trước đến sau? Cậu hiểu thế nào là chân ái không?】
【Trời ơi, nam chính thực sự bỏ mặc nữ chính rồi! Tội nghiệp nữ chính quá, khóc mất thôi!】
Thực sự phải cảm ơn những bình luận tường thuật trực tiếp này.
Tôi căn giờ, tắt điện thoại đúng lúc.
Không phải chỉ là một chất xúc tác tình yêu thôi sao?
Netizen đã thích vậy, thì tôi sẽ làm cho họ xem.
16
Mẹ tôi nói.
Hứa Đình Châu đột nhiên đến gõ cửa nhà tôi.
Nghe nói tôi không có ở nhà, sắc mặt anh ấy khó coi hẳn.
Khi mở điện thoại lại.
Hộp thư đầy tin nhắn và cuộc gọi video.
Đáng tiếc, không kịp nhận một cuộc nào.
【Em đâu rồi?】
【Em đang ở đâu?】
【Sao mẹ em lại mở cửa? An Hạ!】
【An Hạ, em lại đùa giỡn anh nữa đúng không?】
【Khốn thật, anh còn mua cả bao rồi đấy!】
Anh ấy còn gửi thêm hàng loạt tin nhắn thoại dài 60 giây.
Tôi chậm rãi trả lời.
【Gì cơ? Em hẹn anh đi xem phim, anh không đến, em đợi mãi không thấy, nên tự đi một mình thôi.】
Vừa nói, tôi vừa đăng story khoe vé xem Na Tra 2.
Caption: Hehe, hay quá trời luôn!
Hứa Đình Châu tức đến phát điên.
Nghe bạn cùng bàn kể lại, Kỷ Niệm đợi rất lâu, đến khi buổi tiệc tan vẫn không thấy anh ấy đến.
Cô ấy không nhịn nổi, bật khóc ngay trước mặt mọi người.
Tối hôm đó.
Tôi bị chửi thậm tệ chưa từng có.
【Nữ phụ ăn *** lớn lên à?】
【Làm ra chuyện ghê tởm thế này, ba mẹ cô không dạy dỗ gì sao?】
【Nữ phụ cô… không…? Không sợ nghiệp quật khi làm mấy chuyện thế này à?】
【Nữ phụ không có cha mẹ dạy dỗ thế nào là đạo đức à?】
【Hộ khẩu giờ chỉ còn mỗi cô thôi đúng không?】
Bình luận bay điên cuồng.
Họ tức giận đến cực điểm.
Tôi nhịn rồi lại nhịn, nhịn đến khi không thể nhịn nữa, cuối cùng bật cười khi chỉ có một mình.
“Tôi đúng là không có đạo đức đấy, rồi sao? Mấy người định giết tôi chắc?”
Bình luận ngừng lại một giây.
【???】
【Cô ta nói chúng ta à?】
【Nữ phụ có thể nhìn thấy sao?】
Khoảnh khắc tiếp theo.
Họ phát điên thật sự.
Tất cả những lời lẽ bẩn thỉu đổ ập về phía tôi.
Tôi dứt khoát tắt đèn, đi ngủ.
17
Thứ Hai.
Vẫn như bình thường đến lớp.
Vừa bước vào, tôi đã thấy ngay Hứa Đình Châu đang ngồi ở vị trí trung tâm.
Anh ấy ngước lên nhìn tôi một cái.
Ánh mắt lạnh nhạt.
Kỷ Niệm lặng lẽ bước vào sau lưng tôi, mắt đỏ hoe.
Anh ấy rút từ trong cặp ra một hộp nước ép.
Giọng dịu dàng, “Xin lỗi, hôm qua đột nhiên có việc, là anh không đúng.”
Kỷ Niệm lén nhìn tôi.
Giọng cô ấy có chút nghẹn lại, “Anh cho em leo cây… là vì bạn học An sao?”
Khoé môi anh ấy mím chặt.
“Sau này sẽ không vậy nữa…
“Dù là bạn học An hay Hạ Hạ, sau này cũng không ai quan trọng bằng em.”
Bình luận phát điên vì sung sướng.
Tôi im lặng quay lại chỗ ngồi, tiếp tục giải đề.
Kỳ thi thử lần hai sắp đến rồi.
Không nên lãng phí sức lực vào mấy chuyện vô nghĩa.
Hứa Đình Châu, không biết vì chiến tranh lạnh hay vì cuối cùng cũng nhận ra chân ái của mình.
Sau những xung đột này, anh ấy công khai cùng Kỷ Niệm đi học và tan học.
18
Lúc đi vào nhà vệ sinh.
Nghe thấy giọng nói khe khẽ bên ngoài cửa sổ.
“Ảnh chụp màn hình tin nhắn An Hạ gửi cho Hứa Đình Châu, cậu xem chưa?”
“Thấy rồi, bảo sao hôm đó anh Châu không đến, hóa ra bị An Hạ quyến rũ.”
“Anh Châu ghê thật đấy, thanh mai khai mở cho anh ta, rồi lại đến với Kỷ Niệm ngay sau đó.”
“Sao? Ghen à?”
Tiếng cười trêu chọc xa dần.
Tôi lập tức chạy ra chặn họ lại.
“Ảnh chụp màn hình gì mà hay ho thế?”
Là một tài khoản WeChat nhỏ.
Lập một nhóm chat riêng.
Ngoại trừ Hứa Đình Châu, tất cả nam sinh trong lớp đều có mặt.
Không tìm ra ai là người làm, nhưng từ video có thể thấy kẻ đó đã mở khóa điện thoại của Hứa Đình Châu.
Quay lại toàn bộ tin nhắn của anh ta.
Ảnh đánh giá tất lưới.
Nội dung phim Đảo Đảo bị truyền tay nhau, không sót một chi tiết.
Đám con trai né tránh ánh mắt tôi.
“Nhóm chat chỉ phân tích thôi, nói hai người có gì đó, cũng không phải bọn tôi là người đầu tiên lan truyền mà…”
Tôi quay video lại tin nhắn mời vào nhóm.
Ngón tay không kìm được mà run rẩy.
【Thì sao? Đây chẳng phải là bằng chứng cô ta quyến rũ nam chính à? Đã làm rồi còn sợ bị nói?】
【Mà đôi tất đó cũng xấu quá, cô ta không thấy ngại khi gửi đi à?】
【Nữ phụ mà cũng biết xấu hổ sao? Cô ta gấp rồi, gấp rồi!】
Ngay trước mặt họ.
Tôi bấm số gọi cảnh sát.