Chương 1 - Khi Nữ Phụ Chọn Lựa
Tôi và Hứa Tịch chiến tranh lạnh chia tay đã hai tháng, vậy mà anh ấy vẫn chưa nhắn cho tôi một tin nào.
Tôi không nhịn được nữa, định bụng sẽ chủ động xuống nước làm hòa.
Thế mà đúng ngay hôm đó, tôi lại bất ngờ nhận được lời tỏ tình của Phó Hoài Đình – nam sinh nghèo của trường.
Ban đầu tôi định từ chối, nhưng trước mắt lại hiện ra một loạt dòng bình luận như đạn bắn——
“Buồn cười chết mất, nữ phụ thật sự tưởng Phó Hoài Đình thích cô ta à?”
“Chẳng qua là chơi trò thử thách với nữ chính thua cược, bị ép ra tỏ tình thôi.”
“Thương nam chính ghê, vừa mới nhận ra người trong lòng sắp bị đẩy vào tay người khác, giờ còn bị cô hoa khôi ham tiền này từ chối.”
“Chắc đau lòng chết mất!”
“Không sao không sao, đợi đến khi anh ấy được nhận lại về nhà họ Phó ở Bắc Thành, trở thành đại thiếu gia tài sản cả trăm triệu, nữ chính chắc chắn sẽ tự động quay lại thôi!”
…Cái gì cơ?
Nhà họ Phó ở Bắc Thành?
Chính là cái gia tộc siêu cấp siêu giàu đó hả?
Đừng ai ngăn tôi!
Tạm gác chuyện làm hòa đã!
Anh chàng nghèo này, tôi chốt đơn rồi nhé!
1
Tôi là một cô gái mê tiền.
Nhưng tôi rất biết cách che giấu. Bình thường đối xử với ai cũng hòa nhã, công bằng.
Chỉ có trong chuyện yêu đương, tiêu chuẩn của tôi là thứ không thể thỏa hiệp——
Đó là: nhất định phải giàu.
À mà tất nhiên.
Ngoại hình cũng phải ngon.
Hứa Tịch là người đầu tiên trong suốt 18 năm đi học của tôi đáp ứng được tất cả tiêu chí đó.
Nhà anh ấy kinh doanh lớn, thuộc dạng hào môn lâu đời.
Nghe nói chỉ xếp sau nhà họ Phó ở Bắc Thành.
Tất nhiên rồi.
Như nhà họ Phó thì tôi cũng chẳng dám mơ tới đâu.
Tính cách của Hứa Tịch thì lạnh lùng, kiêu ngạo, lại cầu toàn đến phát mệt.
Tôi theo đuổi anh ấy cả mấy tháng trời, anh mới chịu làm bạn trai tôi.
Nhưng sau khi quen nhau, anh lại thường xuyên chê tôi không đủ dính người, không đủ dịu dàng.
Hở ra là dọa chia tay.
“Chia tay đi, dù gì em cũng chỉ đến với tôi vì tiền thôi.”
“Tuần trước tôi thấy em nói chuyện với đội trưởng đội bóng rổ, có phải lại thấy hứng thú với người ta rồi không?”
“Đừng thấy người ta lái McLaren là ham, xe đó là mua lại, chả đáng bao nhiêu cả.”
“Xóa liên lạc với cậu ta đi, tôi mới bỏ qua cho em!”
Những tình huống kiểu đó, tôi gặp nhiều đến phát ngán.
Giờ đây danh sách các nam sinh đẹp trai trong danh bạ của tôi gần như đã bị anh ấy ‘thanh trừng’ sạch sẽ.
Hai tháng trước, tôi lại cãi nhau với Hứa Tịch.
Chỉ vì hôm đó là sinh nhật anh ấy, tôi đến trễ hai mươi phút.
“Chứng tỏ em không coi trọng tôi!”
“Đại hội toàn trường thì em đâu có trễ, hóa ra trong lòng em, tôi còn không bằng thầy hiệu phó!”
“Chia tay đi, để cả hai bình tĩnh lại!”
Lại cái bài cũ rích đó.
Có giống nhau được không?
Tôi đâu phải kiểu con nhà có thế lực như anh, dám cả gan đắc tội với hiệu phó?
Đúng lúc đó tôi cũng hơi chán rồi, nên thuận nước đẩy thuyền đồng ý luôn.
“Chia tay thì chia tay.”
“Đừng liên lạc nữa.”
2
Ngày hôm đó, mặt Hứa Tịch trắng bệch.
Anh nhìn tôi rất lâu, rồi bất ngờ cầm chai rượu vang hơn chục triệu đập mạnh xuống đất.
Quả nhiên, sau đó anh biến mất luôn.
Hai tháng trôi qua.
Tôi cũng đã bình tĩnh lại.
Không còn cách nào khác, Hứa Tịch thật sự là ‘nóc nhà’ trong tầm với của tôi hiện tại rồi.
Ai mà chẳng mê tiền?
Nhà tôi thì điều kiện bình thường.
Cha mẹ lại cưng chiều em trai, có gì tốt cũng đều nghĩ đến nó trước.
Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi hoàn cảnh như vậy.
Nhưng đầu óc tôi lại không đủ thông minh.
Dù tôi đã dốc toàn lực để học hành, thành tích cao nhất cũng chỉ loanh quanh hạng bảy, tám mươi trong khối.
Ưu thế lớn nhất của tôi… chắc chỉ là gương mặt này thôi…
Nghĩ vậy, tôi cũng tự thấy nhẹ lòng.
Dù sao, tôi tận dụng vẻ ngoài của mình để kiếm chút lợi, thỏa mãn tham vọng, thì có gì sai?
Nghĩ xong, tâm trạng tôi ổn định lại ngay.
Đúng lúc tan học.
Dạo gần đây, buổi chiều nào Hứa Tịch cũng chơi bóng rổ.
Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, chạy một mạch đến sân bóng.
Tính chặn anh ấy lại, mềm mỏng một chút, làm nũng một chút, rồi giảng hòa, bỏ qua chuyện cũ cho xong.
Thế mà vừa đến cổng nhà thể chất…
Tôi lại bị một người hoàn toàn không ngờ đến gọi tên ——
Phó Hoài Đình.
Phó Hoài Đình.
Học thần nổi tiếng của trường.
Lần nào thi cũng chiếm hạng nhất toàn khối.
Cao tận 1m88, ngoại hình siêu đẹp trai, từng đánh bại Hứa Tịch trong cuộc bầu chọn nam sinh đẹp trai nhất trường ——
Mà trong đó có một phiếu là tôi bầu cho cậu ấy.
Chẳng vì lý do gì to tát.
Chỉ đơn giản vì gương mặt của Phó Hoài Đình đúng chuẩn gu của tôi quá.
Tính công bằng của một Thiên Bình như tôi không cho phép bỏ qua nên tôi đã công tâm bầu cho cậu ấy.
Ngoài chuyện đó ra, tôi và cậu ấy gần như chẳng có giao tình gì.
3
Cậu ấy luôn đi một mình, rất ít khi nói chuyện với bạn cùng lớp.
Nghe đồn từng có người bắt gặp mẹ của cậu ấy đi nhặt rau thừa ở chợ.
Cũng có người nói bố cậu ấy mất sớm, bà nội lại bị bệnh nặng, mỗi năm viện phí cũng mất mấy chục triệu.
Tóm lại, điều kiện gia đình của Phó Hoài Đình chắc là rất khó khăn.
Năm nào cậu ấy cũng phải xin học bổng dành cho học sinh nghèo, còn phải đi làm thêm ở tiệm trà sữa và cửa hàng tiện lợi ngoài trường.
Lúc ăn cơm căng-tin, cậu ấy chỉ gọi hai món rau rẻ nhất.
Đến con gái còn ăn không đủ no.
Huống hồ là con trai đang tuổi ăn tuổi lớn như cậu ấy.
Hồi tôi còn có chút lòng tốt, từng trích ra năm trăm nghìn từ tiền tiêu vặt của mình, lén nhét vào hộp bút của cậu ấy.
Không để lại tên.
Và bây giờ.
Ngay tại cổng nhà thể chất.
Khi Phó Hoài Đình gọi tên tôi.
Chân mày tôi bất giác nhíu lại ——
Không lẽ cậu ấy phát hiện chuyện tôi để lại năm trăm nghìn mấy tháng trước rồi?
Theo mô-típ thường thấy trong mấy tiểu thuyết giả tạo kia, những học sinh nghèo như cậu ấy thường rất tự trọng, sĩ diện cao.
Chắc chắn sẽ nghĩ tôi đang cố tình sỉ nhục cậu ấy.
Mà giờ tìm đến tôi… chẳng lẽ là định gây sự?
Còn chưa kịp nghĩ ra cách phản đòn.
Thì giây tiếp theo.
Câu nói của Phó Hoài Đình khiến tôi sững sờ tại chỗ.
“Đan Dao.”
“Tớ thích cậu.”
“Cậu có thể làm bạn gái tớ không?”