Chương 8 - Khi Nữ Chính Vô Tình Đánh Đổi Tương Lai

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Còn đúng năm phút.

Tôi im lặng hoàn toàn.

Đầu dây bên kia từ gào thét phẫn nộ chuyển sang tĩnh lặng.

Khi kim giây chạy qua con số 12, tất cả đều đã an bài.

14

Ngay lúc tôi tưởng hắn đã bỏ cuộc, trên ban công thông với phòng ngủ bỗng vang lên tiếng động.

Tệ rồi!

Nhà tôi và nhà Tần Chiêu sát vách, hai ban công chỉ cách nhau một bức tường ngắn, mà phòng ngủ tôi lại thông thẳng ra ban công đó.

Không kịp nữa rồi.

Tôi hét lớn:

“Bố mẹ! Có trộm!! Cứu con với!!!”

Cùng lúc ấy, Tần Chiêu đã leo qua lan can, xông thẳng vào phòng tôi.

Nhanh hơn tôi nửa bước, hắn chốt trái cửa phòng.

Màn hình bình luận chỉ còn lác đác vài dòng:

【Tình tiết gì thế này, nam chính bắt đầu phạm pháp luôn à?!】

【Bỏ truyện Tôi bỏ đọc luôn! Tôi không ưa nữ phụ, nhưng nam chính lấy quyền gì ép người ta đổi nguyện vọng?!】

【Đọc đến đây thì sụp idol luôn rồi! Nam chính và mẹ hắn đều điên hết! Ủng hộ nữ phụ lật bàn!!!】

Bên ngoài, bố tôi đập cửa điên cuồng:

“Nhiên Nhiên! Đừng sợ! Bố vào ngay đây!”

Mẹ tôi vừa khóc vừa chạy khắp nơi tìm chìa khóa.

Nhưng lúc đó, Tần Chiêu đã nhe mặt dữ tợn, bước từng bước về phía tôi:

“Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt à?!”

“Đi học cao đẳng với tôi thì có gì mất mặt? Cậu không chịu? Tôi ép!”

Vừa dứt lời, hắn hất mạnh tôi ngã xuống, lao đến bàn học.

Bình luận màn hình cuồng loạn hơn cả tôi:

【Rút điện nguồn đi!!!】

【Ngu quá, đây là laptop! Rút dây mạng, mau rút dây mạng!!!】

Tôi mặc kệ thân thể đau rát, bò dậy liều mạng chui ra sau bàn.

Ngay khoảnh khắc hắn chạm tay vào chuột — tôi rút phắt dây mạng!

Hắn tức điên, vồ lấy cổ tôi, siết chặt đến khi mặt tôi đỏ bừng, hơi thở đứt quãng.

Ngay lúc ấy — BỐP!!!

Cánh cửa bị đạp tung, bố tôi lao vào, đè hắn xuống đất, đấm trái đấm phải điên cuồng.

“Đồ súc sinh! Mày dám động đến con gái tao?!”

Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, vừa khóc vừa run rẩy.

Tôi nhìn lên đồng hồ treo tường,

Khi kim giây vượt qua con số 12, tất cả căng thẳng trong người tôi vỡ oà.

Cả thân thể mềm nhũn ngã vào lòng mẹ.

Tương lai của tôi — cuối cùng cũng được giữ lại.

Và cùng lúc đó, những dòng bình luận trên màn hình — biến mất vĩnh viễn.

15

Tối hôm đó, bố mẹ tôi báo cảnh sát.

Khi cảnh sát tới nơi, Tần Chiêu bị bắt về đồn với tội danh “xâm nhập bất hợp pháp vào nhà riêng của người khác”.

Hình phạt: tạm giam 15 ngày và phạt tiền 1.000 tệ.

Tại đồn công an, mẹ hắn – Tần Tú Liên – vẫn mạnh miệng ngụy biện:

“Gọi là xâm nhập gì chứ! Rõ ràng là con bé kia không đứng đắn, nửa đêm còn dụ dỗ con trai tôi!”

Vừa nói xong, bà ta còn ngẩng đầu đắc ý, khoe khoang với bố mẹ tôi:

“Danh tiết con gái các người đã mất rồi, sau này chỉ có thể gả cho con trai tôi thôi!”

“Tốt nhất là rút đơn tố cáo đi, nếu không thì đừng mơ tôi chấp nhận con bé làm con dâu!”

Bố tôi tức đến suýt nữa động tay ngay trong đồn.

May mà một nữ cảnh sát nghiêm nghị bước tới quát lớn:

“Camera ban công quay rõ từng chi tiết, cộng với việc nạn nhân không tha thứ, tạm giam là chuyện chắc chắn.”

“Xã hội hiện đại cấm lấy danh tiết của con gái ra để ép buộc hôn nhân! Nếu chuyện thế này xảy ra, nạn nhân có thể báo công an ngay lập tức!”

Lời nói khiến Tần Tú Liên lập tức cứng họng, không dám hó hé thêm gì.

Lúc này, bà ta thật sự hoảng loạn.

“Trời ơi, làm ơn làm phúc đi mà! Con tôi là thủ khoa, sao có thể vào tù được chứ?!”

Cảnh sát đáp lại dứt khoát:

“Cậu ta đã trưởng thành, thì phải tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình.”

Thấy cảnh sát không chút mảy may dao động, bà ta liền quỳ rạp trước mặt bố mẹ tôi, khóc lóc cầu xin:

“Anh Hứa à, nể tình hàng xóm bao nhiêu năm, xin tha cho con tôi đi mà!”

Bố tôi nghiến răng:

“Tha cái đầu bà! Nó có nể tình hàng xóm mà tha cho con gái tôi không?! Còn dám lén sửa nguyện vọng đại học của con bé!”

Lúc này, bà Tần – trong cơn hoảng loạn mù quáng – liền nhận hết trách nhiệm về mình:

“Là tôi dạy nó đấy! Là tôi xúi giục nó! Có gì thì bắt tôi đi! Đừng bắt con tôi!!”

Và đúng như bà ta mong muốn…

Cảnh sát lập tức “mời” cả hai mẹ con về đồn.

16

Mười lăm ngày sau, hai mẹ con nhà họ Tần ra tù.

Ba tôi sớm đã lan truyền khắp khu mọi chuyện mà Tần Chiêu đã làm.

Vì vậy, hôm hai người được thả, cả khu chung cư đầy ắp tiếng chửi rủa.

Toàn những từ như: “cặn bã”, “nỗi nhục khu nhà”, “cút đi cho khuất mắt” vang lên không ngớt.

Sau khi bàn bạc, bố mẹ tôi quyết định bán căn hộ hiện tại dồn hết tiền tích cóp để mua nhà ở thủ đô, chuẩn bị cho tương lai của tôi.

Cả hai đều đồng ý:

“Không thể tiếp tục sống cạnh một gia đình tiềm ẩn nguy cơ phạm pháp như thế được nữa.”

Trước khi nhà được bán, mẹ tôi ngủ cùng tôi mỗi đêm, còn ba tôi thì dọn hẳn ra ngoài ban công ngủ — Chỉ để đề phòng bất trắc từ nhà bên.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)