Chương 4 - Khi Nỗi Đau Trở Thành Sức Mạnh
Thấy tôi đang xếp đồ đạc, anh ta liền châm chọc: “Sao? Bắt đầu thu dọn để về nhà mẹ rồi à?” “Cũng phải thôi, làm ra mấy chuyện đó, người biết xấu hổ thì cũng nên trốn vài hôm cho hạ mặt.”
Tôi nhìn cái bộ dạng mặt dày không biết xấu hổ của anh ta mà chỉ thấy buồn nôn.
Tôi không hiểu nổi ngày xưa mình nhìn trúng anh ta ở điểm nào.
Ngoài cái mặt ra thì đúng là chẳng có gì ra hồn!
Tôi không nói gì, chỉ lấy từ trong ngăn bàn vài tờ giấy đưa cho anh ta ký.
Anh ta ngồi xuống ghế, cầm lấy đống giấy rồi bắt đầu đọc kỹ:
“Cái gì đây?”
“Mấy giấy tờ của trường, với vài khoản phúc lợi, cần chữ ký.”
Những tờ phía trên đều là giấy tờ bình thường, chỉ có tờ cuối cùng là đơn ly hôn.
Cố Thành lật vài trang qua loa, nhếch mép cười: “Cô cũng nên đi học lại chữ đi, cái loại đàn bà mù chữ như cô còn bắt tôi ký hộ nữa à?” “Cô nghĩ loại như cô mà có tư cách đòi ly hôn với tôi sao?” “Cô rời khỏi tôi thì sống nổi không?”
Anh ta lúc nào cũng như vậy, luôn đứng trên đầu người khác.
Trong mắt anh ta, tôi chỉ là một người quê mùa, dốt nát, chẳng ra gì.
Nếu anh ta chịu đọc kỹ thì đã thấy ở tờ cuối cùng, chỗ chữ ký, tôi đã ký tên từ trước.
Anh ta nhanh chóng ký hết rồi vào phòng tắm.
Sáng hôm sau, tôi ra căng tin chào tạm biệt mọi người, trên đường về ghé hợp tác xã mua chút đồ ăn.
Đi ngang nhà La Mạn Ninh thì nghe bên trong vọng ra tiếng đàn ông quát tháo và tiếng phụ nữ khóc lóc.
Tôi tò mò tiến lại gần, nhìn qua cửa sổ thì thấy La Mạn Ninh tóc tai rối bù, nằm sấp trên nền nhà, mặt tái nhợt, nước mắt giàn giụa.
Một người đàn ông khoảng gần bốn mươi đang giận dữ dùng chân đá mạnh vào người cô ta:
“Ly hôn với tao à? Chạy đến cái xó xỉnh này tưởng tao không tìm ra à?”
“Mày đúng là cái loại lẳng lơ, đi đâu cũng có thằng bao nuôi!”
“Đồ đĩ thối! Đừng có nói cái thai đó là vì tao! Mày chắc gì cái trong bụng mày là của tao?”
Tôi lúc này mới nhận ra Cố Thành cũng có mặt ở đó, đứng nép trong một góc, nếu không nhìn kỹ thì chẳng ai phát hiện ra.
Người đàn ông từng coi La Mạn Ninh như bảo vật, giờ lại chỉ biết đứng im trong góc khi cô ta bị đánh tơi tả.
La Mạn Ninh khóc lóc bò về phía anh ta, giọng hoảng loạn: “A Thành! Mau đưa em đi! Hắn bị điên, thật sự có bệnh đấy!” “Hắn sẽ đánh chết em mất!”
Cố Thành vẫn không nhúc nhích, còn định tìm đường rút lui, nhưng gã đàn ông đã chặn cửa, cố tình không cho anh ta ra ngoài.
“Mày bảo ai có bệnh?” “Con đàn bà hư hỏng này, thiếu đàn ông đến thế sao?”
“Mày nhìn cái thằng này kìa, dám bước tới nửa bước không? Mày tưởng nó bảo vệ được mày chắc?” “Nó chỉ là thằng hèn thôi!”
Gã kéo chân La Mạn Ninh lôi ngược lại. Tôi tinh mắt nhận ra dưới người cô ta bắt đầu xuất hiện một vũng máu đỏ thẫm.
Chắc là sau khi bị sảy thai vẫn chưa hồi phục, giờ lại bị đánh quá mạnh.
Cứ thế này không khéo mất mạng.
Tôi hơi lưỡng lự. Tất cả những chuyện tôi đang chịu, đều là do La Mạn Ninh mà ra.
Nhưng nếu không có cô ta, liệu Cố Thành có toàn tâm toàn ý với mẹ con tôi không?
Không đâu.
Với loại đàn ông ích kỷ như anh ta, người anh ta yêu nhất vẫn luôn là chính mình.
Tôi cắn răng, hít sâu, rồi tung một cú đá mạnh vào cửa!
Cánh cửa gỗ cũ kỹ lập tức đổ rầm xuống, đập thẳng vào lưng gã đàn ông kia.
Gã ta quay phắt lại, tức giận quát:
“Cô là ai?! Đừng có lo chuyện bao đồng!”
Cố Thành cũng ngỡ ngàng nhìn tôi, La Mạn Ninh nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, không biết nên cảm kích hay giận dữ.
Tôi nhìn thẳng vào Cố Thành hét lên: “Anh còn đứng đó làm gì? Không mau đưa cô ta đi bệnh viện à?! Anh muốn nhìn cô ta chết ngay trước mặt anh sao?!”
Cố Thành như bừng tỉnh từ cơn mộng, lập tức bế La Mạn Ninh chạy ra ngoài.
“Cô đúng là đồ ngu, tôi chưa từng thấy ai ngu như cô. Thậm chí còn rẻ mạt hơn cả La Mạn Ninh nữa.” “Cô cứu cả bồ của chồng mình, đúng là mở rộng tầm mắt!”
Tôi dẫm lên tay hắn ta rồi lạnh lùng quay bước: “Tôi báo công an rồi.”
Cả đêm đó, Cố Thành không về. Chắc giờ anh ta đang bận lắm, có khối chuyện phải giải quyết.
Sáng sớm hôm sau, tôi gom hết những gì quý giá trong nhà có thể mang theo, bế con rời khỏi nơi đó.
Không ngờ vừa tới ga đã thấy một bóng người cao lớn đang vẫy tay về phía tôi.
Tôi bước lại gần, nhận ra là ai thì trợn tròn mắt kinh ngạc: “Chu Dương?! Sao em lại ở đây? Không phải nói để chị lên Bắc Kinh tìm em sao?”
Người đàn ông trước mặt gãi đầu ngượng ngùng, cười hề hề: “Em sợ chị bế Tiểu Điềm theo sẽ bất tiện. Quán ăn bên này cũng có người trông rồi, nên em tranh thủ qua đón chị cho tiện.”
Tôi bật cười bất đắc dĩ, trong lòng vừa ấm áp lại vừa cảm kích.
Nếu không có cậu ấy, tôi thật sự không biết xoay xở sao với một đứa nhỏ và đống hành lý này.
Nhìn Chu Dương xách đồ cho tôi đi về phía cổng ga, tôi bế con bước theo phía sau.
Trên đường đi, từ ăn uống đến nghỉ ngơi đều do cậu ấy lo hết. Thức ăn khô tôi mang theo chẳng cần dùng đến.
Sau hai ngày hai đêm ngồi tàu, cuối cùng cũng đến nơi.
Ra khỏi nhà ga, nhìn những con đường rộng rãi, những tòa nhà cao tầng, người người đi lại mặc đồ hợp thời, tôi có cảm giác như mình đang bước vào một thế giới khác.
Tôi cúi nhìn bộ quần áo quê mùa trên người mình – đúng là như vừa từ nông thôn chui lên.
Tiểu Điềm hớn hở nhìn quanh, đôi mắt sáng rỡ: “Chỗ này đẹp quá đi mất!”
“Mẹ ơi! Con thích nơi này lắm luôn!”
Nghe con nói vậy, tôi mỉm cười, trong lòng bỗng có thêm dũng khí.
Con bé thích nơi này, vậy tôi nhất định sẽ cắm rễ tại đây, bắt đầu lại từ đầu!
Đột nhiên, một chiếc ô tô con đỗ xịch lại ngay trước mặt tôi.
Ở An Thành, tôi cũng chỉ thấy loại xe này vài lần, vậy mà giờ nó lại trông như được “mời tới” cho riêng tôi.
Ai ngờ Chu Dương mở cửa xe, còn vẫy tay gọi tôi: “Chị, lên xe đi nào!”
Tôi trố mắt:“Xe này là của em hả? Ghê thật đấy nhóc, giờ lên đời quá rồi nha, chạy hẳn ô tô rồi!”
Chu Dương mím môi cười, ôm lấy Tiểu Điềm đặt lên ghế sau:
“Không phải nhờ chị sao. Nếu ngày đó chị không cứu em, thì làm gì có em ngày hôm nay.”
Tôi lên xe, tay chân cứng đơ chẳng biết để đâu, cứ hết nhìn bên này lại ngó bên kia.
Nghe cậu ấy nói vậy, tôi bỗng thả lỏng, cười nhẹ:
“Cậu nói thế thì… cũng quá rồi. Chị chỉ tiện tay giúp thôi, đừng để trong lòng mãi.”
Trước khi tôi lấy Cố Thành, có lần tôi đi cắt cỏ về thì thấy một người đàn ông nằm bên đường.
Không biết sống chết ra sao, tôi lấy hết can đảm lại gần sờ mũi xem còn thở không.
Vẫn còn thở, tôi liền cõng anh ta về nhà.
Sau mới biết, cậu ấy là trẻ mồ côi, lớn lên phải tự lập, ra ngoài buôn bán thì bị lừa, lang thang đến tận đây.
Đói nhiều ngày, người lại bị thương, phải ở nhà tôi dưỡng thương. Lúc khoẻ lại, còn giúp tôi làm việc nhà. Mái nhà bị dột cũng là cậu ấy sửa. Đó là quãng thời gian vui vẻ nhất của tôi trước khi lấy chồng.Trước ngày cưới Cố Thành, Chu Dương lần đầu bước vào phòng tôi.
Thấy tôi ngạc nhiên nhìn, cậu ấy đưa cho tôi một cái hộp. Mở ra là một đôi bông tai bằng vàng.
Tôi vội đóng nắp lại, đưa trả. Nhưng cậu ấy nắm tay tôi, trong mắt đầy buồn bã mà tôi chẳng hiểu nổi: “Nhận lấy đi chị, coi như quà cưới của em.”
“Dù chị ở đâu, cũng phải nhớ chị còn có đứa em này. Nếu sau này anh ta không tốt với chị, chị cứ nói với em, em sẽ thay chị xử lý anh ta.”
Tôi cười, gật đầu. Hôm sau, cậu ấy rời đi, nói là ra ngoài lập nghiệp.
Mỗi dịp lễ Tết, cậu đều gửi quà cho tôi và bố mẹ.
Có lần, Cố Thành còn chua chát nói: “Cái thằng em này đối với cô tốt thật đấy.”
Mấy năm gần đây, cậu ấy thường viết thư kể về tình hình bên đó, không ít lần ngỏ ý muốn tôi sang cùng. Nhưng tôi luôn từ chối.
Vì ngoài việc nấu ăn ngon, tôi chẳng có gì nổi bật cả. Người nấu ăn ngon thì thiếu gì, tôi làm sao xứng để làm đầu bếp cho nhà hàng lớn chứ?
Nhưng hôm ấy, qua điện thoại, Chu Dương nói: “Chị à, chị rất giỏi, chỉ là chị chưa từng nhận ra.” “Món chị nấu là ngon nhất đời em từng ăn.”
Nghĩ tới đây, tôi ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trước, ánh mắt cong cong dịu dàng.
Cậu ấy giờ đã trưởng thành, ngũ quan sắc nét hơn, không còn là cậu thiếu niên non nớt năm nào.