Chương 7 - Khi Nỗi Đau Biến Thành Tình Yêu
Anh ta nhếch môi cười, nhưng nụ cười cứng ngắc như thể đang cố ép ra.
“Em hỏi anh, điều gì khiến anh hiểu lầm à? Lâm Tiểu Tiểu…”
“Là ai, ngày nào tan học cũng kiên trì đợi anh cùng về?
Là ai luôn nhét đồ ăn sáng vào cặp anh, dặn anh phải ăn đầy đủ?
Là ai mỗi tối đều mỉm cười chúc anh ngủ ngon?
Là ai luôn là người đầu tiên xuất hiện bên anh mỗi khi anh cần ai đó?
Là ai cố gắng thực hiện những ước muốn vu vơ mà anh buột miệng nói ra?
Là ai đã thức trắng cả đêm khi anh sốt cao, ở bên cạnh không rời?
Là ai liều mình cứu anh khỏi vụ cháy trong vụ bắt cóc năm đó?
Là ai đã từng nói… sẽ khiến Phó Tranh yêu mình, là ai từng nói… cả đời này không gả cho ai khác ngoài anh?”
Thời trung học, tôi học cùng lớp với Phó Tranh.
Dì Dư từng nói:
“Tiểu Tiểu, con tan học nhớ về cùng A Tranh nhé.”
Vậy nên sau khi tan học, dù anh ta thường chơi bời về rất muộn, tôi vẫn cùng tài xế đi tìm và đưa cậu về nhà.
Lúc đó dì Dư vẫn chưa nghỉ việc, ngày nào cũng bận rộn, nhưng hôm nào cũng hỏi tôi:
“Tiểu Tiểu, hôm nay con với A Tranh có ăn uống đàng hoàng không?”
Vì thế, tôi xem việc giám sát bữa ăn của Phó Tranh như một nhiệm vụ hằng ngày.
Khi đó buổi tối ở nhà họ Phó, ngoài người giúp việc thì chỉ có hai chúng tôi, nên dù anh ta có lạnh lùng chẳng để tâm, tôi vẫn lễ phép chào cậu trước khi đi ngủ.
Cậu gây chuyện đánh nhau, tôi đi thu dọn hậu quả.
Có lần nửa đêm cậu bị sốt cao, cố chấp không chịu gặp bác sĩ, tôi phải ép anh ta uống thuốc, vì mãi không hạ sốt nên tôi thức cả đêm trông chừng.
Ký ức tôi lại trôi đến năm đó – trong phòng bệnh. Không ngờ cô gái từng coi tôi là tình địch – Mạc Vũ Kỳ – lại đi kể những lời tôi từng nói cho Phó Tranh nghe. Chuyện này thật quá hoang đường.
Phó Tranh cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi:
“Lâm Tiểu Tiểu, tất cả những chuyện đó… đều là do anh ảo tưởng sao?”
Tôi khó tin nhìn anh:
“Vậy là vì mấy chuyện nhỏ nhặt đó, anh liền cho rằng tôi thích anh?
Và vì những chuyện đó, nên anh mới… đột nhiên thích tôi sao?”
“Đủ rồi…”
Anh ngắt lời tôi, trong bộ đồ ngủ, anh đã không còn vẻ kiêu ngạo thường ngày, mà là chút gì đó u ám, thất vọng.
Cậu không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ thở ra một câu:
“Đừng nói nữa… anh hiểu rồi.”
Tôi không nhịn được bật thốt:
“Phó Tranh, anh thật khiến người ta không thể hiểu nổi.”
Cậu cúi đầu, lặng lẽ đi về phía phòng ngủ của tôi.
Tôi vội đuổi theo:
“Này! Anh lại định làm gì?”
Anh không quay đầu lại, chỉ ném lại hai chữ:
“Tìm thư.”
13
Trong ngăn cuối cùng của tủ đầu giường tôi, anh a lôi ra một chiếc túi giấy màu hồng.
Anh ta nhìn lá thư, rồi nói với tôi:
“Tiểu Tiểu, đây là bức thư anh đã viết cho em từ hai năm trước.”
Tôi bật cười, không nhận lấy:
“Là thư tình à? Không cần thiết đâu. Tôi chẳng có tâm trạng để đọc mấy thứ này. Làm ơn rời khỏi đây ngay, tôi không muốn lại bị người ta thấy cùng anh. Anh đã gây cho tôi quá nhiều phiền phức rồi.”
Tay anh cầm túi giấy khẽ run lên:
“Anh… có vài chuyện muốn nói rõ với em… anh không muốn em xem anh như kẻ thù.”
Kẻ thù? Lại nghiêm trọng đến mức đó rồi à?
Tôi nhận lấy bức thư, vừa định mở ra ngay trước mặt anh thì anh đã hoảng loạn quay người bỏ chạy. Khi đi còn bị vấp vào mép giường, suýt ngã.
Thật là thư tình à?
Tôi ngồi xuống giường, tùy ý mở ra. Những dòng chữ đầy ắp trải dài trước mắt tôi.
Gửi Tiểu Tiểu yêu quý,
Tiểu Tiểu, lá thư này có hơi dài, lại vụn vặt và có phần lộn xộn, nhưng những điều anh không thể nói trực tiếp, đều viết cả ở đây.
Khi còn nhỏ, dì Dư của em thường than thở bên tai anh rằng, “Phải chi Tranh là con gái thì tốt biết mấy.”
Dì ấy luôn nghiêm khắc với anh, nhưng lại rất dịu dàng với những cô bé họ hàng xa, cứ như muốn xem họ là con gái ruột mà cưng chiều.
Dì mua cho anh đủ thứ đồ màu hồng phấn mà chỉ con gái mới thích. Dù anh chẳng ưa chút nào, nhưng vì không muốn nghe thấy tiếng thở dài thất vọng của dì, anh vẫn cố nhận lấy.
Rồi em xuất hiện.
Em dường như chiếm lấy toàn bộ sự yêu thương của dì.
Dù ngày em đến người đầy bụi bẩn, nhưng một người sạch sẽ đến mức có chút ám ảnh như dì ấy lại chẳng hề chê bai, còn tự tay chải tóc cho em.
Dì còn chuẩn bị cho em một căn phòng công chúa rực sắc hồng. Những món quà mà anh từng nhận, không bao giờ quay lại nữa – tất cả đều trở thành của em.
Anh đã quên rằng mình vốn chẳng thích mấy món quà đó, nhưng lại cố chấp ghi nhớ rằng em đã cướp đi những thứ lẽ ra là của anh.
Sau đó, dì còn thường xuyên về nhà hơn vì em.
Lúc đó anh nghĩ, tại sao chứ?
Anh mới là con ruột của dì, tại sao một đứa con gái không rõ từ đâu tới lại chiếm hết lòng của dì?
Anh thậm chí từng nghi ngờ, không lẽ em là con riêng của dì ở bên ngoài? Nghe thật buồn cười phải không?
Về sau, em ngày càng xinh đẹp, vết tàn nhang trên mặt cũng biến mất, học hành thì đứng đầu trường, giải thưởng chất đầy căn phòng dì chuẩn bị riêng cho em – thậm chí còn có phóng viên đứng ngoài cổng chờ phỏng vấn.
Không chỉ dì bị em chinh phục, ngay cả ba anh cũng nhìn em bằng ánh mắt đầy tán thưởng – thứ ánh nhìn mà cả đời anh chưa từng được nhận lấy.
Cho dù anh có cố gắng đến mấy, thứ nhận được chỉ là sự nghiêm khắc và thất vọng.
Vậy nên anh càng thêm căm ghét em.
Ghét em được bọn họ yêu thương, lại còn làm ra vẻ ngoan ngoãn yếu đuối trước mặt anh.
Lúc đó, anh nghĩ, em cố ý làm vậy để ba mẹ thấy và khen ngợi em.
Anh tưởng rằng, tất cả những gì em làm tốt với anh đều là giả tạo.
Nên anh thường xuyên giễu cợt em, thậm chí đã từng làm – cũng như làm ngơ trước – những chuyện khiến em tổn thương.
Nhưng nếu quyết định đi cùng em tới tương lai, thì anh muốn nói hết quá khứ.
Tiểu Tiểu, xin lỗi em.
Anh không biết, ngày em đến nhà anh, em đã trải qua những gì. Anh không biết thân thế em lại đau thương đến vậy.
Anh vẫn nghĩ em chỉ là đứa con gái mà dì mang về để thỏa giấc mộng làm mẹ có con gái.
Nhưng về sau, ở ngoài hành lang bệnh viện, anh đã nghe thấy cuộc nói chuyện của em và Mạc Vũ Kỳ.
Khoảnh khắc đó, tim anh như đập loạn.
Thì ra bao năm qua anh đã thích em từ lâu.
Từ lúc em lao vào đám cháy cứu anh, anh đã biết – anh mới là kẻ hẹp hòi ích kỷ.
Có lẽ sớm hơn nữa, anh đã nhận ra mình sai, nhưng anh luôn quá sĩ diện để thừa nhận.
Đêm khuya, trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh em đối xử tốt với anh.
Anh rất may mắn – cảm ơn ông trời đã để anh nghe được lời thật lòng của em.
Dù chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng ba mẹ anh vẫn luôn xem em là con gái ruột.
Nếu muốn bên nhau, chúng ta nên có được sự đồng ý của họ.
Ba từng muốn anh ra nước ngoài du học, anh nói với ông rằng mình thích em.
Ba bảo, em rất xuất sắc, nên anh cũng không được thua kém – nếu không, sẽ không xứng với em.
Anh đồng ý.
Chỉ cần anh hoàn thành việc du học, ba sẽ chấp thuận để chúng ta bên nhau.
Dư Mặc Trần từng nói, nếu không thể nói hết lời khi đứng trước người mình yêu, hãy viết thư.
Anh vốn là người ngoài mạnh trong yếu, vì vậy mới viết lá thư này gửi em.
Hai năm không dài, anh tin mình có thể vượt qua cùng em.
Đến khi đó, em sẽ thấy một Phó Tranh hoàn toàn mới – và anh sẽ dùng cả đời để bù đắp tổn thương anh đã gây ra cho em thuở ngu dại.
Anh đã ghi tất cả thông tin liên lạc của mình ở dưới.
Dòng đầu tiên là số riêng của em.
Tiểu Tiểu, hy vọng em sẽ sớm liên lạc lại với anh sau khi đọc thư.
Người đã sớm đem lòng yêu em:
– A Tranh
14
Tôi đọc xong bức thư với tâm trạng rối bời.
Bình tĩnh một lúc, tôi lấy điện thoại ra và gửi cho Phó Tranh tin nhắn WeChat đầu tiên giữa chúng tôi:
“Tôi đã đọc xong thư. Tôi muốn nói rõ với anh: hôm đó ở bệnh viện, những gì tôi nói đều là để cho Mạc Vũ Kỳ nghe, tất cả đều là giả. Không ngờ anh lại nghe thấy, khiến anh hiểu lầm.
Nếu như hai năm trước tôi đọc được bức thư này, thì câu trả lời của tôi cũng sẽ giống hôm nay: tôi sẽ giải thích rõ ràng, cắt đứt mọi hi vọng nảy sinh từ phía anh.
Phó Tranh, nếu anh có thể để ý một chút đến cảm xúc của tôi, hy vọng anh đừng làm những chuyện khiến tôi khó xử nữa.
Trước đây tôi nói rằng sẽ không bao giờ trách anh, là bởi vì tôi sẽ không bao giờ đặt cậu trong lòng mình.
Thật ra tôi ghét anh, nhưng đọc xong thư, tôi cũng thấy được sự chân thành muốn bù đắp của anh.
Chỉ cần sau này anh không vượt quá giới hạn, tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện cũ, coi anh như người thân.”
Hôm sau, tôi lấy cớ công việc, sớm rời khỏi nhà họ Phó.