Chương 4 - Khi Những Giọt Nước Mắt Được Đếm
Nước mắt cô ta rơi lã chã, trông quả thật đáng thương.
Đến cả cảnh sát cũng có chút mềm lòng:
“Cô bé, đừng khóc nữa. Chúng tôi sẽ xử lý công bằng.”
Khi bạn học trong lớp ra làm chứng, lời khai lại không đồng nhất.
Có người nói:
“Đúng là Tư Nhiễm có đẩy Lâm Tiểu Vũ, nhưng đó là vì cô ta không chịu trả lại vòng ngọc.”
“Vòng ngọc đó là di vật của mẹ Tư Nhiễm, cô ấy đã nói nhiều lần không được động vào.”
“Lâm Tiểu Vũ biết rõ mà vẫn cầm chơi, Tư Nhiễm nổi nóng cũng là bình thường.”
Nhưng cũng có người bênh vực Lâm Tiểu Vũ:
“Cô ấy chỉ tò mò muốn xem thôi, Tư Nhiễm phản ứng quá dữ dội rồi.”
“Đúng vậy, chẳng phải chỉ là một cái vòng ngọc thôi sao, cần gì căng thẳng thế?”
“Hơn nữa, nhà Lâm Tiểu Vũ khó khăn như vậy, Tư Nhiễm làm thế có hơi ép người quá.”
Tôi ngồi trên giường bệnh, nghe từng lời khai, trái tim dần lạnh lẽo.
Thì ra, trong mắt nhiều người, di vật của mẹ tôi “chẳng qua chỉ là một cái vòng”.
Thì ra, việc tôi bảo vệ kỷ vật của mình lại thành “phản ứng quá dữ dội”.
Thì ra, nghèo khó có thể trở thành cái cớ để muốn làm gì thì làm.
Điều khiến tôi đau lòng nhất là lời khai của bạn thân Tiểu Ái.
Cô ấy nói:
“Tư Nhiễm vốn không thích Lâm Tiểu Vũ, thường xuyên nói xấu sau lưng.”
“Lần này, tôi cảm thấy Tư Nhiễm cũng có trách nhiệm.”
Tiểu Ái là bạn thân nhất của tôi, chúng tôi quen nhau từ thời cấp hai.
Tôi từng kể cho cô ấy tất cả, kể cả sự bất mãn với Lâm Tiểu Vũ.
Nhưng tôi không ngờ, vào lúc này cô ấy lại phản bội tôi.
Sau này tôi mới biết, Lâm Tiểu Vũ đã tìm gặp riêng cô ấy.
Cô ta nói rằng nếu tôi thắng kiện, cô ta sẽ phải nghỉ học.
Rằng cô ta khó khăn lắm mới thi đỗ vào trường trọng điểm này, không muốn mất đi cơ hội học tập.
Rằng cô ta sẽ ghi nhớ mãi tấm lòng của Tiểu Ái.
Tiểu Ái mềm lòng.
Cuối cùng, vì thiếu chứng cứ, vụ án chỉ có thể xử lý như một vụ tranh chấp dân sự.
Nhà họ Cố bồi thường chi phí chữa trị và tổn thất tinh thần, tổng cộng năm trăm ngàn.
Con chó Ba Tư vì có giấy phép nuôi hợp pháp và giấy tiêm phòng, chỉ bị yêu cầu quản lý chặt chẽ hơn.
Còn tôi, mắt trái vĩnh viễn tổn hại thị lực, chỉ có thể chấp nhận kết quả này.
Ngày nhận tiền bồi thường, mẹ kế khóc nức nở:
“Năm trăm ngàn, chỉ đáng năm trăm ngàn thôi…”
“Trong mắt họ, con gái tôi, đôi mắt con gái tôi, chỉ đáng giá bấy nhiêu…”
Tôi ôm mẹ kế:
“Không sao, có tiền cũng được.”
“Từ nay về sau, chúng ta và nhà họ Cố không còn liên quan gì nữa.”
05
Xuất viện xong, tôi kiên quyết quay lại trường đi học.
Dù mắt trái gần như không còn nhìn thấy, nhưng tôi vẫn còn mắt phải.
Dù đọc sách rất vất vả, tôi có thể điều chỉnh góc nhìn.
Dù thường xuyên choáng váng, tôi vẫn có thể chịu đựng.
Kỳ thi đại học chỉ còn một năm, tôi không thể bỏ cuộc.
Ngày đầu tiên trở lại trường, tôi đã cảm nhận được những ánh mắt khác thường.
Có thương hại, có tò mò, cũng có cả hả hê.
“Nhìn kìa, Tư Nhiễm trở lại rồi.”
“Mắt nó thật sự mù rồi sao? Thật đáng thương…”
“Đáng thương cái gì, người ta được bồi thường năm trăm ngàn rồi đấy.”
“Đúng thế, biết đâu là cố tình, vì tiền cũng nên…”
Tôi bước đi trên hành lang với gương mặt vô cảm, giả vờ như không nghe thấy gì.
Trong lớp, chỗ ngồi của tôi vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Bên cạnh, là Lâm Tiểu Vũ.
Thấy tôi bước vào, cô ta lập tức đứng lên:
“Tư Nhiễm, cậu về rồi…”
“Mắt cậu… còn ổn không?”
Vẻ mặt cô ta trông đầy lo lắng, trong mắt thậm chí còn ánh lên lệ quang.
Nếu không phải chính mình đã trải qua tôi có lẽ cũng sẽ tin rằng cô ta thật sự đang quan tâm.
Tôi không đáp, đi thẳng đến chỗ ngồi.
Nhưng trên bàn lại đặt một bó hoa.
Hoa cúc trắng.
“Cái này ai để đây?” Tôi hỏi.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Lâm Tiểu Vũ khẽ nói:
“Tớ không biết… có thể là trò đùa của ai đó…”
“Tư Nhiễm, cậu đừng giận, để tớ vứt đi cho.”
Cô ta vừa định cầm lấy thì tôi chặn lại.
Tôi nhấc bó hoa lên, đảo mắt quanh lớp:
“Ai đặt?”
Vẫn không ai lên tiếng.
Tôi cười:
“Không sao, tôi biết là ai.”
“Nhưng tôi muốn nói với người đó, hoa cúc là để dành cho người chết.”
“Còn tôi, tôi vẫn sống, và sống rất tốt.”
“Ngược lại, kẻ làm ra trò hèn hạ này, trái tim đã chết từ lâu rồi.”
Nói xong, tôi ném thẳng bó hoa vào thùng rác, ngồi xuống mở sách ra xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tôi biết, đây mới chỉ là khởi đầu.
Quả nhiên, những ngày sau, trên bàn tôi thường xuyên xuất hiện đủ thứ.
Có khi là hoa cúc, có khi là mảnh giấy.
Trên giấy viết: “Độc nhãn long”, “Quái vật”, “Con tiện nhân bán đứng bạn bè để lấy tiền”.
Tôi đều thu lại, bỏ vào cặp.
Tất cả đều là bằng chứng.
Cố Lâm An thỉnh thoảng xuất hiện ở cửa lớp.
Nhưng anh ta không bước vào, chỉ đứng nhìn.
Nhìn Lâm Tiểu Vũ ngồi cạnh tôi, nhìn cô ta “quan tâm” tôi, nhìn tôi im lặng không nói gì.