Chương 8 - Khi Nhặt Phân Gà Gặp Thiếu Gia

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi mỉm cười: “Em là vợ anh mà, lão Thẩm, sao lại quên?”

“Anh chẳng phải vẫn muốn có một người vợ xuất thân cao quý, lại trẻ trung sao? Em chính là người đó.”

Thẩm Đức Chu nhìn tôi rất lâu, cuối cùng khàn giọng nói: “Lấy máy ghi âm… Sau khi tôi chết…”

“Cô có thể được năm mươi triệu, còn lại chia đều cho mấy người em trai và cháu trai… Thẩm Bình Lam đừng mong lấy được một xu.”

Tôi mở lại đoạn vừa ghi âm cho ông ta nghe, đến khi ông ta yên tâm mới nhắm mắt ngủ.

Và không bao giờ tỉnh lại nữa.

Tôi bước vào nhà vệ sinh.

Không biểu cảm, ném thẳng máy ghi âm vào bồn cầu.

17.

Cuối cùng, Thẩm Bình Lam nhận toàn bộ tài sản.

Anh giao một nửa cho nhà nước, nửa còn lại tặng tôi — tổng cộng mười khoản, mỗi khoản năm mươi triệu.

Đám họ hàng cấu kết với kẻ xấu nhà họ Thẩm đều bị anh trừng trị thê thảm.

Tôi và Thẩm Bình Lam mời ba mẹ nhà họ Chu ăn một bữa.

Tôi nghiêm túc kể cho họ nghe về quá khứ của chúng tôi, nhưng mới nói được vài câu đã bị họ lắc đầu cắt ngang.

Ba mẹ Chu nhìn tôi hiền hậu: “Chỉ cần con hạnh phúc là được. Dù con làm gì, con mãi là con gái của chúng ta.”

Mắt tôi nóng lên.

Giữa bữa ăn, tôi lén bỏ vào túi xách của mẹ Chu một tấm thẻ.

Xem như đền đáp công ơn nuôi dưỡng và chi trả viện phí cho mẹ tôi suốt bao năm qua.

Trước khi rời đi, Chu Kinh Thời xông vào phòng riêng.

Ánh mắt anh quét qua từng người, cuối cùng dừng lại nơi tôi, giọng trầm và lạnh: “Em định cưới hắn?”

“Các người điên hết rồi à?” Anh cười khẩy, “Họ vốn là người một nhà, các người không sợ bị thiên hạ cười cho thối mặt sao?”

Ba mẹ Chu nhìn nhau: “Không chung hộ khẩu thì có gì phải sợ? Chỉ cần Hà Hà hạnh phúc là được…”

“Tôi không đồng ý.”

Chu Kinh Thời nhìn tôi từ trên cao, từng chữ nặng nề: “Chỉ cần tôi còn sống, em đừng mong cưới ai khác.”

Căn phòng bỗng chốc im phăng phắc.

“Thật sâu tình quá.”

Giọng Thẩm Bình Lam đầy mỉa mai: “Thế còn Tống Đường thì sao?”

Cơ thể Chu Kinh Thời khẽ chao đảo, nhắm mắt lại: “Khi còn trẻ tôi không nhận ra, giờ mới hiểu, tôi… chỉ coi cô ấy như em gái.”

“Tôi đã nói rõ với cô ấy, tôi không ở bên cô ấy… Tống Hà, tôi đang độc thân.”

Trong mắt anh là những đợt sóng cảm xúc dồn dập và đau đớn, anh cười khổ: “Nếu em là em gái ruột của tôi, tôi đành chấp nhận.”

“Nhưng Tống Hà, chúng ta không cùng huyết thống, tôi không phải anh em ruột của em, tôi thích em, sao có thể trơ mắt nhìn em cưới người khác?”

“Tống Hà,” anh bước từng bước tới gần, tư thế hạ mình, “em tự hỏi lòng mình đi, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào với anh sao?”

Giữa việc tốt với một người và việc yêu một người, thật sự có thể phân định rạch ròi ư?

Mười mấy năm đóng kịch, chẳng lẽ chưa từng có lúc rung động?

“Không.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, không né tránh.

“Tôi sẽ không lao vào đám lửa vì một kẻ không xứng. Chu Kinh Thời, thứ tình cảm anh tự cho là yêu thực ra quá non nớt và nông cạn.”

Tôi nắm chặt tay Thẩm Bình Lam “Tôi đã có người kiên định bước về phía mình.”

Ngày tôi và Thẩm Bình Lam đi đăng ký kết hôn.

Những dòng phụ đề đã im ắng rất lâu bất ngờ xuất hiện, và cũng là lần cuối cùng.

【Choáng, đến đây thì kết thúc làm tôi sốc thật sự.】

【Nam chính hóa tra nam rồi, ai làm em gái anh ta đúng là xui xẻo, may mà nữ phụ đủ kiên định.】

【Nữ phụ và phản diện lại thành một đôi? Trời ơi, mẹ kế văn đỉnh quá!】

【Ai mà ngờ cô gái lúc mở màn đầy mùi phân gà lại là người chiến thắng cuối cùng! Không chỉ trở thành bà chủ tài sản hàng tỷ, mà còn ôm được mỹ nam về nhà.】

“Rắc” một tiếng, hai tấm giấy kết hôn mới tinh được phát ra.

Tôi mỉm cười tựa vào người Thẩm Bình Lam khẽ lẩm bẩm: “Kết thúc, rải hoa!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)