Chương 8 - Khi Nhà Không Còn Chỗ Cho Tôi
Ba ngày sau khi video gây chấn động toàn mạng, Yên Khanh gửi cho tôi một đoạn clip quay lén, caption vỏn vẹn hai chữ: 【Báo ứng】.
Trong video, mấy nhân viên mặc đồng phục ngân hàng đang cưỡng chế kéo đi chiếc xe thương mại bảy chỗ phủ đầy bụi.
Bố tôi ngồi bệt dưới đất, nước mắt nước mũi tèm lem gào lên:
“Không được kéo! Đây là của hồi môn để lại cho cháu đấy! Các người là cướp!”
8
Nhưng đứt viện trợ ba tháng cộng thêm hư hại nặng ở chiếc xe, mọi chuyện đã không còn gì để thương lượng.
Nghe nói hôm đó, bố tôi tức đến đột quỵ, ngã lăn ra đất hôn mê, tỉnh lại thì méo miệng lệch mắt, nửa người liệt hoàn toàn.
Một tuần sau, Yên Khanh lại báo tin: con Golden Đại Bảo – thứ từng quý giá hơn cả tôi – cũng mất tích rồi.
Vì đói quá, nó giật cây xúc xích của cháu trai, bị chị dâu vung sống dao chém thẳng vào chân.
Để gom tiền thuốc cho bố tôi, Lâm Quốc Cường lập tức dắt nó đến quán thịt chó, bán đi với giá hai trăm tệ.
Nhìn những dòng tin trên màn hình, trong lòng tôi vậy mà không gợn lên dù chỉ một chút sóng.
Gia đình ấy – từng vì bảo vệ con chó mà đuổi con gái ruột ra khỏi xe – trước lợi ích và nghèo đói, đã quay sang cắn xé nhau còn nhanh hơn thú hoang.
Một năm sau.
Tôi, với tư cách là cựu sinh viên xuất sắc, được mời về trường dự lễ vinh danh thường niên.
Đứng dưới ánh đèn sân khấu, tôi mặc bộ suit may đo hoàn hảo, tự tin chia sẻ với hàng ngàn sinh viên về trải nghiệm dẫn dắt đội kỹ thuật chinh phục thuật toán lõi tại công ty lớn.
Dưới khán đài, pháo tay nổ vang, hoa tươi rực rỡ.
Khoảnh khắc ấy, tôi cuối cùng cũng rũ sạch được cái mùi nghèo khó từng bám theo tôi đến nghẹt thở.
Kết thúc buổi lễ, tôi vừa bước ra khỏi hội trường lớn, đã bị vài bóng người rách rưới chắn đường.
“Thiển Thiển! Con gái của ba mẹ ơi! Cuối cùng cũng gặp được con rồi!”
Nếu không phải giọng nói quá đỗi quen thuộc, tôi hẳn đã không nhận ra đám người kéo lê trước mặt mình.
Chỉ một năm, họ như già đi mười tuổi.
Bố tôi lệch người trên xe lăn, khóe miệng chảy dãi, ánh mắt đục ngầu; mẹ tôi tóc bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn khổ sở; Lâm Quốc Cường đeo cái bao dệt rách, lưng còng xuống, chẳng còn chút oai phong năm nào.
Sinh viên và giảng viên đi ngang đều dừng lại nhìn với ánh mắt kinh ngạc.
Mẹ tôi thấy tôi im lặng, tưởng tôi mềm lòng, liền vội dúi về phía tôi một cái bình giữ nhiệt tróc sơn, vừa cười nịnh nọt vừa lộ nguyên hàm răng vàng:
“Thiển Thiển, trước đây mẹ hồ đồ. Năm nay nhà mình bị báo ứng rồi, xe bị ngân hàng kéo mất, con chó cắn người cũng bị bán làm thịt rồi! Giờ nhà chẳng còn thứ gì tranh chỗ với con nữa.”
Bà ta lật đật mở nắp bình, một luồng mùi dầu mỡ bốc ra:
“Con xem, mẹ cố tình nấu thịt kho tàu cho con đấy, toàn thịt nạc, không chừa cho ai hết! Chị dâu con chê anh con thất nghiệp lại thêm bố con nằm liệt giường nên ly hôn rồi. Giờ nhà chỉ còn mỗi chúng ta, theo mẹ về nhà nhé?”
Lâm Quốc Cường cũng “bộp” một tiếng quỳ xuống, tự tát mình một cái thật mạnh:
“Em gái, anh sai rồi! Giờ anh làm đủ nghề lặt vặt, cực chết đi được. Em giờ là lãnh đạo rồi, em nói giúp anh một tiếng, để công ty em nhận anh làm bảo vệ được không? Anh đảm bảo làm tốt, không dám chọc em tức giận nữa!”
Nhìn cảnh cả nhà cúi đầu cầu xin như chó cụp đuôi, tôi chỉ thấy nực cười đến đáng thương.
“Bảo vệ?”
Tôi cúi xuống nhìn Lâm Quốc Cường, khẽ bật cười:
“Anh quên rồi sao? Công ty lớn như bên tôi, kiểm tra lý lịch an ninh nghiêm ngặt lắm. Anh có án phạt hành chính cố ý phá hoại tài sản, mà lại là do tôi tự tay đưa anh vào đồn.”
“Anh nghĩ anh bước vào được cổng công ty tôi à?”
Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
“Còn nữa,” tôi liếc qua chiếc bình giữ nhiệt, ánh mắt lạnh đi, “món thịt này, các người tự giữ mà ăn.”
“Xe mất, chó bán, đó là quả báo. Không phải vì các người dọn chỗ, tôi sẽ quay về ngồi vào vị trí đó.”
“Bây giờ, tôi đi đâu cũng có xe riêng đưa đón. Không cần tìm chỗ trống trong bãi rác của các người.”
Nói dứt, tôi lùi lại một bước, vẫy tay với đội trưởng bảo vệ đã đứng chờ từ sớm:
“Tôi không quen họ. Phiền anh đưa những người này ra ngoài, đừng làm khách quý của tôi sợ.”
“Lâm Nhược Thiển!! Con không thể vô tình như vậy!! Mẹ là mẹ ruột của con mà!!”
Tiếng gào tuyệt vọng của mẹ tôi chói lên sau lưng, kèm theo tiếng ú ớ mơ hồ của bố tôi.
Tôi không quay đầu lại, giày cao gót gõ nhịp sắc lạnh trên nền gạch, bước thẳng vào chiếc xe riêng sang trọng đang chờ bên cạnh.
Kính xe từ từ nâng lên, cắt đứt tất cả tiếng khóc than và gió lạnh ngoài kia.
Trong xe ấm áp, trên ghế phụ đặt một bó hoa – của tôi, chỉ dành cho tôi.
Lần này, sẽ không ai còn có thể đuổi tôi khỏi bất cứ chiếc xe nào nữa.
(Hết toàn văn)