Chương 6 - Khi Người Yêu Cũ Thành Bố Dượng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Lâm Thanh Mặc âm thầm siết chặt nắm đấm.

Lần nữa, vào thời khắc quan trọng trong cuộc đời anh, tôi lại biến mất.

Xe hoa chạy thẳng đến nhà họ Vương.

Trên suốt quãng đường, Lâm Thanh Mặc lòng rối như tơ vò, không hề có chút niềm vui nào của một chú rể mới.

“Chú rể, tới nơi rồi.”

Lời nhắc nhở của tài xế kéo anh về thực tại.

Trong vòng vây chúc tụng, Lâm Thanh Mặc bước vào nhà họ Vương, biết tin Vương Tư Vũ còn đang trang điểm trong phòng hóa trang.

Sau khi phát vài phong bao lì xì, anh đi thẳng tới gõ cửa phòng cô dâu.

Nhưng chưa kịp gọi, một giọng nói bất ngờ vang lên từ bên trong.

“Tần Tư Triết, anh tới đây làm gì?”

“Em sợ gì chứ, tôi về nước là để níu kéo Hướng Thiển.

Không ngờ trùng hợp gặp đúng ngày em kết hôn, nên tới xem một chút thôi.

Dù gì sau này, đợi tôi và Hướng Thiển kết hôn, thì em cũng coi như là chị dâu danh nghĩa của tôi rồi.”

“Em không quan tâm, anh đi ngay đi!

Em không muốn Lâm Thanh Mặc biết chuyện giữa hai chúng ta…”

“Ha… yên tâm đi, tôi đã hứa với Hướng Thiển sẽ không nói cho anh ta biết chuyện đó, nên anh ta sẽ không bao giờ biết chính em là người nói cho tôi.”

Nghe hết đoạn hội thoại, một tia lạnh lẽo dần dần lan khắp lồng ngực Lâm Thanh Mặc.

Hóa ra… còn có chuyện mà tất cả mọi người đều giấu anh.

Cảm giác bị tước mất quyền kiểm soát khiến anh vô cùng khó chịu.

Trong đầu anh, hàng loạt câu hỏi xoay vòng như tơ rối. Nhưng quan trọng nhất là —

Rầm!

Anh đột ngột đẩy cửa bước vào.

Trong ánh mắt sửng sốt của hai người bên trong, giọng anh trầm xuống:

“Tần Tư Triết, tại sao anh lại ở đây? Chẳng phải Hướng Thiển… đã sang nước ngoài tìm anh rồi sao?”

Tần Tư Triết trợn to mắt, không ngờ anh lại hỏi câu này.

“Không đúng… Anh nói Hướng Thiển sang nước ngoài, tại sao cô ấy không hề nói với tôi?”

Lâm Thanh Mặc không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm, rồi tiếp tục hỏi:

“Giữa hai người các anh, cộng thêm Hướng Thiển, rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật giấu tôi?”

Nghe đến đây, Tần Tư Triết khẽ bật cười, giọng trầm thấp: “Ngày vui của anh, thì lo mà làm tròn bổn phận chú rể đi.

Chuyện này chẳng đáng để quan tâm. Đừng để phí công sức Hướng Thiển đã sắp xếp cho anh.”

“Còn về phía Hướng Thiển, tôi sẽ tự mình đi níu kéo.

Không cần anh bận lòng, anh trai.”

Những lời nói nhẹ bẫng rơi xuống, nhưng trái tim Lâm Thanh Mặc thì nặng như đá chìm.

Từ đầu đến cuối, anh vẫn cảm thấy… tôi thay đổi quá đột ngột.

Ban đầu, anh tưởng mọi việc tôi làm vì anh trước kia đều chỉ là một phần của vụ cá cược trong giới tiểu thư giàu có.

Còn khi tôi rời bỏ anh, anh nghĩ là vì tôi thật lòng yêu Tần Tư Triết.

Nhưng giờ đây, xem ra… đằng sau tất cả, còn có một ẩn tình mà anh chưa hề biết.

Vương Tư Vũ bước tới, ôm lấy cánh tay anh, giọng nũng nịu: “Thanh Mặc, mấy chuyện nhỏ này để sau rồi nói.

Giờ điều quan trọng nhất là… kết hôn đã, đừng bỏ lỡ giờ lành.”

Lâm Thanh Mặc cúi đầu nhìn chiếc váy cưới tinh xảo trên người cô, đột nhiên thấy… chướng mắt đến cực điểm.

Mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên vô vị.

Anh chậm rãi gạt tay cô ra.

“Tiểu Vũ, xin lỗi… nhưng lễ cưới của chúng ta phải tạm hoãn.”

Sắc mặt Vương Tư Vũ dần trở nên trắng bệch.

Lâm Thanh Mặc nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, gằn từng chữ một: “Trước khi làm rõ sự thật, tôi sẽ không kết hôn.”

“Nếu các người không chịu nói cho tôi biết, tôi sẽ tự tìm Hướng Thiển, để chính miệng cô ấy nói cho tôi nghe.”

Bên kia đại dương.

Vừa xuống máy bay, giữa đám đông dày đặc ở sảnh đón, tôi liếc mắt đã nhìn thấy ngay người nổi bật nhất.

Chiều cao 1m88, sống mũi cao thẳng, thân hình chữ V hoàn hảo, khuôn mặt tuấn tú không hề kém cạnh siêu mẫu quốc tế.

Một cảm giác tự hào bỗng trào dâng trong lòng tôi.

Dù không phải anh em ruột, nhưng đó chính là anh trai nuôi của tôi — Hướng Vân Thâm.

Có lẽ vì ánh mắt tôi nhìn quá nóng bỏng, Hướng Vân Thâm như cảm nhận được, ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng thoáng bừng sáng khi thấy tôi.

“Tiểu Thiển, bên này!”

Anh phấn khởi vẫy tay.

Tôi mỉm cười gật đầu, bước chân nhẹ nhàng chạy tới.

Mọi bóng tối trong lòng tôi, tựa hồ tan biến hết ngay khoảnh khắc đặt chân đến vùng đất xa lạ này.

Ở nơi này, tôi sẽ bắt đầu một cuộc đời mới.

“Anh, lâu lắm không gặp.”

Hướng Vân Thâm tự nhiên xách hành lý của tôi, đưa tôi về căn hộ của anh tại Úc.

Căn phòng ngủ mới tràn ngập phong cách công chúa, mọi thứ đều màu hồng phấn.

“Tiểu Thiển, anh chuẩn bị riêng cho em đấy. Xem có thích không?”

Tôi không nhịn được, mặt khẽ đỏ lên.

Thích màu hồng… đó là chuyện của hơn mười năm trước. Không ngờ anh vẫn ghi nhớ.

Quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt anh sáng long lanh như một chú cún con, ẩn chứa sự mong đợi cùng lấy lòng khó nhận ra.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)