Chương 3 - Khi Người Thứ Ba Trở Thành Người Đứng Đầu
Tôi hất tay anh ra:
“Chỉ là một bản đồ án? Anh có biết em đã đổ bao nhiêu tâm huyết vào đó không? Tô Thanh Dao đạo văn của em, em nhất định sẽ bắt cô ta trả giá!”
“Là anh làm, không liên quan đến cô ấy. Em đừng trách cô ấy.”
Tôi ném thẳng đống quần áo trên tay xuống đất:
“Quả nhiên là anh!”
Tôi nhớ rất rõ, hôm đó, sau khi gõ xong dòng mã cuối cùng, tôi lưu file lại và chuẩn bị gửi đi.
Triệu Hàn Chu bước vào phòng:
“Xong đồ án rồi à?”
“Xong rồi, em sắp gửi cho khoa đây.”
“Đợi đã, để anh kiểm tra giúp em lần cuối.”
“Vâng.”
Là đàn anh hơn tôi một khóa, Triệu Hàn Chu luôn được coi là “cao thủ” trong ngành.
Anh vừa ngồi xuống vài phút đã bảo có một lỗi nhỏ, anh đã sửa giúp tôi rồi, dặn tôi:
“Chờ hệ thống ổn định hẳn, mai hãy gửi đi.”
Sau đó liền vội vã rời khỏi.
Nghĩ lại mọi chuyện, tôi tức đến nghẹn họng:
“Vì Tô Thanh Dao mà anh đối xử với em như thế, anh từng nghĩ đến cảm xúc của em chưa? Em phải đối mặt với bao nhiêu lời chỉ trích ngoài kia?”
Triệu Hàn Chu mím môi. Anh không phải không hiểu, chỉ là anh nghĩ Tô Thanh Dao cần bản đồ án ấy hơn tôi, nên chưa từng đặt mình vào vị trí của tôi để suy nghĩ.
“Chuyện đã rồi, em cũng đừng làm lớn. Anh sẽ giúp em làm lại một bản khác.”
Nói xong liền muốn lấy máy tính của tôi.
Tôi lập tức gạt phăng tay anh:
“Đừng chạm vào máy tính của tôi! Tôi sợ… lại ăn cắp đồ án của ai đó mất. Ra ngoài!”
Tôi cố kìm nước mắt, đẩy anh ra khỏi phòng.
Trong ba ngày tiếp theo, tôi chỉnh sửa và hoàn thiện đồ án cũ, phát triển thành một dự án AI hoàn toàn mới, rồi gửi cho đàn anh, nhờ anh nộp cho Giáo sư Kha.
Suốt mấy ngày đó, Triệu Hàn Chu muốn bắt chuyện với tôi nhiều lần nhưng tôi đều tránh né một cách khéo léo.
4
Tối đến, tôi nhận được thông báo từ lớp trưởng rằng ngày mai sẽ có chuyến du lịch tốt nghiệp.
Nghĩ đến việc sắp đi du học, cũng là lần cuối cùng gặp lại mọi người, tôi đồng ý tham gia.
Vừa lên xe, tôi lập tức nhìn thấy Triệu Hàn Chu đang ngồi cạnh Tô Thanh Dao.
Thấy tôi bước lên, lớp trưởng liền chạy tới giới thiệu:
“Đây là chồng của Thanh Dao, cũng là đàn anh tài giỏi của khoa chúng ta – Triệu Hàn Chu.”
Tôi không nói gì, im lặng ngồi xuống ghế cuối.
Chỉ vài phút sau, bóng tối phủ xuống bên cạnh tôi – Triệu Hàn Chu đã ngồi vào.
“Anh cứ tưởng em sẽ không đi. Thanh Dao nói lớp em có vài lời bàn tán không hay, nên anh mới đến cùng.”
Tôi kéo nhẹ khóe môi:
“Lời bàn tán không hay? Chẳng phải đều nhắm vào em sao?”
Sắc mặt anh hơi sầm lại:
“Là anh không đúng. Em tin anh, được không…”
“Tôi không tin.”
Tôi lạnh lùng cắt ngang, đeo tai nghe, nhắm mắt muốn ngủ.
Không lâu sau, Tô Thanh Dao cũng đi tới:
“Tiểu Khê, em biết chị còn giận, nhưng mọi chuyện đã đến nước này rồi, chị khuyên em… đừng giãy giụa nữa.”
“Đừng giãy giụa cái gì? Là em ăn cắp đồ án của chị, hay là em cướp bạn trai của chị?”
Câu nói của tôi khiến mấy người ngồi ghế sau bắt đầu xôn xao.
Tô Thanh Dao lập tức luống cuống:
“Chị nói bậy gì vậy? Em còn tốt bụng nhờ lớp trưởng mời chị đi du lịch tốt nghiệp, mà chị lại vu khống em?”
“Vu khống? Vậy em hỏi anh ta đi.”
Tôi nhìn sang Triệu Hàn Chu, mong anh vì tình cảm cũ mà nói một lời công bằng.
Anh tránh ánh mắt tôi, nói nhỏ:
“Tiểu Khê, dù trước đây chúng ta từng yêu nhau, nhưng em đừng nói về Thanh Dao như vậy. Dù sao giờ cô ấy cũng là… vợ anh.”
Xung quanh bắt đầu có tiếng xì xào:
“Tôi đã nói rồi mà, chuyện kết hôn sao có thể là giả.”
“Tống Tiểu Khê đúng là không biết xấu hổ, vừa ăn cắp vừa làm tiểu tam.”
Tôi tức giận đến mức ôm lấy ngực:
“Triệu Hàn Chu, tôi hy vọng sau này anh sẽ không phải hối hận vì những lời mình nói hôm nay!”
Chẳng bao lâu sau, xe đến trạm dừng chân.
Tôi lập tức bước xuống, đi thẳng về phía xa.
Triệu Hàn Chu toan đuổi theo, nhưng bị Tô Thanh Dao kéo lại:
“Anh Hàn Chu, ba em nói nơi này trước kia anh từng đến, dẫn em đi dạo nhé.”
Triệu Hàn Chu do dự một lát, rồi vẫn chọn ở lại.
Tôi một mình lặng lẽ đi thật xa.
Đến lúc nhận ra đã đến thời điểm di chuyển tới điểm tiếp theo, tôi vội quay lại bãi đỗ xe – nhưng xe đã đi, người cũng không còn.
Tôi gọi cho lớp trưởng, đầu dây bên kia vang lên giọng thờ ơ:
“Thanh Dao nói điểm kế tiếp đẹp hơn, mọi người đều đồng ý đi sớm.”